tình đầu và hiện tại

Chương 11: Lời thừa nhận đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Linh Nhi cảm thấy tâm trạng vừa hồi hộp vừa nặng nề. Buổi cao trào cảm xúc ngày hôm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí cô. Cô biết rằng mọi thứ sẽ không còn đơn giản nữa—tam giác tình cảm đang tiến đến giai đoạn không thể quay đầu.

Buổi chiều, sau khi tan lớp, Hùng Anh bất ngờ nhắn tin:

“Có thể gặp anh một lát được không? Anh muốn nói với em điều quan trọng.”

Linh Nhi ngồi im, tim đập mạnh. Cô biết đây sẽ là bước ngoặt. Cô trả lời: “Được… mình sẽ đến.”

Cô đến quán cà phê gần ký túc xá, nơi Hùng Anh thường hay lui tới. Khi bước vào, Hùng Anh đã đứng sẵn, ánh mắt trầm lắng nhưng đầy quyết tâm. Không gian im lặng một lúc, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ trong quán và mùi cà phê phảng phất.

“Linh Nhi…” Hùng Anh bắt đầu, giọng trầm ấm nhưng chắc chắn. “Anh… không thể giữ im lặng nữa. Anh yêu em. Anh yêu cách em cười, cách em quan tâm người khác, cách em làm mọi thứ đều nghiêm túc nhưng vẫn dịu dàng. Anh biết… anh chỉ là hiện tại, bình yên và âm thầm. Nhưng anh… anh muốn em biết cảm xúc thật sự của anh.”

Linh Nhi đứng im, trái tim như muốn vỡ tung. Giọng nói của Hùng Anh vừa ấm áp vừa chân thành, khiến cô vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô biết rằng đây là lời thừa nhận đầu tiên, và đồng thời là một thử thách mới: cô phải đối diện trực tiếp với tình cảm của mình và Hùng Anh.

“Anh… anh nói thật sao?” cô hỏi, giọng run nhẹ.

“Anh nói thật. Anh không muốn em phải đoán, không muốn em phải lo lắng rằng anh không quan tâm. Anh… yêu em, Linh Nhi.” Hùng Anh bước đến gần, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định.

Linh Nhi cúi đầu, nước mắt chực trào. Cô nhớ về Hà Duy, nhớ về những rung động mãnh liệt từ quá khứ. Nhưng giờ đây, trước mắt cô là Hùng Anh—người luôn hiện diện, luôn âm thầm bên cạnh, và giờ đây, dám thừa nhận tình cảm một cách rõ ràng.

“Anh… mình…” Linh Nhi không biết nói gì, tim vừa rung động vừa bối rối. Cô cảm thấy lẫn lộn giữa quá khứ ngọt ngào với Hà Duy và hiện tại bình yên với Hùng Anh.

Hùng Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:

“Anh không ép em phải chọn ngay. Chỉ là… anh muốn em biết cảm xúc của anh, để em không còn phải nghi ngờ hay bối rối. Anh sẽ luôn ở bên em, bất cứ khi nào em cần.”

Cô nhìn thẳng vào mắt Hùng Anh, thấy sự chân thành và ấm áp. Trái tim cô rung động mạnh, nhưng đồng thời, một phần khác lại nhớ về Hà Duy—những ký ức xưa, những lời hứa thời trung học, và cảm giác hồi hộp khó tả khi bên anh.

Linh Nhi thở sâu, tự nhủ:

“Đây là bước ngoặt. Một lời thừa nhận, một bước đi rõ ràng… và từ giờ, mình phải đối diện với cảm xúc thật của mình, và cả trái tim hai người đàn ông quan trọng này.”

Buổi chiều trôi qua, Linh Nhi đứng trước cửa sổ phòng ký túc xá, nhìn ra thành phố lên đèn. Trái tim cô vừa hạnh phúc, vừa lo lắng. Cô biết rằng tam giác tình cảm này đang tiến vào giai đoạn quyết định, nơi mỗi lựa chọn, mỗi cảm xúc, và mỗi hành động của cô sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cả ba trái tim.

Cô thầm nhủ:

“Đây là bước đi đầu tiên để đối diện tình cảm. Nhưng… con đường phía trước vẫn còn dài, và trái tim này… sẽ còn phải trải qua nhiều thử thách.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×