Sa mạc phương Tây, mùa gió thứ chín.
Gió cát như lưỡi dao, thổi nghiêng cả mặt trời, chôn vùi những vệt chân người còn chưa kịp mờ.
Trên dải cát dài bất tận, chỉ có tiếng gió hú, như hàng nghìn linh hồn bị mắc kẹt đang thì thầm kể lại cùng một câu chuyện – về yêu và diệt, về sinh và diệt.
Sa Liên kéo tấm khăn che mặt lên cao, cát len qua kẽ vải, cào rát da. Trên vai nàng là túi nước duy nhất còn sót lại của đoàn lữ hành.
Họ đã lạc đường từ ba hôm trước. Cát dâng lên từng đợt, như muốn nuốt trọn cả bầu trời.
“Phía trước… có người!”
Một tiếng kêu yếu ớt vang lên từ đằng xa.
Sa Liên quay lại – người đi cùng nàng đã ngã xuống, thân thể bị nửa cát vùi lấp. Nàng siết chặt túi nước, ngần ngại một khắc, rồi bước tiếp về hướng mà người đó chỉ.
Giữa mênh mông cát trắng, có một bóng người đổ dài.
Hắn nằm bất động, áo giáp bị cát vùi đến nửa thân, máu khô loang thành mảng sẫm trên nền vàng nhạt. Một thanh trường kiếm cắm nghiêng bên cạnh, chuôi khắc hình rồng đen — biểu tượng của quân Bắc Tề.
Một tướng địch.
Nàng đứng lặng.
Tộc Sa và Bắc Tề vốn không đội trời chung. Họ đốt làng nàng, giết cha nàng, khiến bao nhiêu người phải chôn mình trong biển cát này.
Nhưng trong khoảnh khắc gió thổi qua, nàng nghe tiếng cát thì thầm – thứ tiếng chỉ người mang dòng máu Sa mới hiểu.
“Nếu ngươi cứu hắn, cát sẽ đổi hướng.
Nếu ngươi bỏ mặc, cát sẽ chôn ngươi.”
Nàng rùng mình.
Cát không bao giờ nói dối.
Sa Liên quỳ xuống. Tay nàng lạnh buốt khi chạm vào máu trên áo hắn.
Người đàn ông ấy vẫn còn thở, hơi thở yếu đến mức như chỉ cần gió mạnh hơn một chút là sẽ tan đi cùng cát.
Gương mặt hắn tái nhợt, dính bụi và máu, nhưng từng đường nét vẫn rõ ràng như được tạc. Một đôi mày rậm, một hàng mi dài khẽ run theo nhịp thở.
Không hiểu sao, nàng thấy tim mình thắt lại — không phải vì sợ, mà vì cảm giác đã từng nhìn thấy hắn ở đâu đó, trong giấc mộng cũ, hoặc trong một đời mà nàng không nhớ.
Nàng không biết vì sao mình lại cúi xuống, mở túi nước, nâng đầu hắn dậy.
Giọt nước rơi khỏi miệng bình, lăn qua môi hắn, thấm vào da khô nứt.
Hắn khẽ rên, hàng mi khẽ nhúc nhích, rồi mở mắt.
Đó là một đôi mắt đen, sâu và lạnh như vực sâu đáy đêm.
Trong ánh nhìn ấy, không có hoảng loạn, chỉ có sự cảnh giác, tàn nhẫn, và… một thoáng mờ mịt như khói.
“Ngươi là ai?”
Giọng hắn khàn, nhưng vẫn mang theo âm sắc mệnh lệnh.
Sa Liên lùi lại nửa bước, vẫn giữ bình nước trong tay.
“Chỉ là một người qua đường,” nàng đáp khẽ. “Nếu ngươi còn muốn sống, đừng hỏi thêm.”
Hắn nhìn nàng rất lâu.
Ánh mắt như muốn đọc thấu cả linh hồn. Nhưng cuối cùng, hắn gật đầu, rồi ngất đi.
Nàng thở ra một hơi dài, lắc đầu. “Ngươi đúng là phiền toái.”
Nàng kéo hắn lên lưng lạc đà, quay về hướng tây – nơi có lều cát của tộc mình.
Cát sau lưng nổi lên, cuốn theo một dải đỏ nhạt – máu hắn để lại trên đường, loang ra như dải lụa, kéo dài vô tận.
Đêm đó, gió ngừng.
Lều cát chỉ còn tiếng lửa cháy tí tách.
Hắn nằm bất động, hơi thở đều nhưng mảnh như tơ.
Sa Liên ngồi bên, giã thuốc, đắp lên vết thương nơi vai hắn.
Ánh lửa soi lên gương mặt nàng, đôi mắt đen ánh lên vẻ cương nghị hiếm thấy ở một nữ nhân nơi sa mạc.
“Nếu ta cứu ngươi,” nàng lẩm bẩm, “ngươi nợ ta một mạng.
Nhưng nếu ngươi tỉnh dậy giết ta… thì ta coi như trả nợ trời.”
Nói rồi, nàng cúi xuống, siết chặt tay hắn, kiểm tra mạch.
Nhịp đập yếu, nhưng đều.
Lúc ấy, ngoài kia, cát bắt đầu đổi hướng.
Gió thổi ngược lại – từ Bắc sang Nam, lần đầu tiên trong mười năm.
Sa Liên không biết, trong cơn mê man, người đàn ông ấy đã mở mắt một lần.
Hắn nhìn thấy nàng – người con gái giữa ánh lửa, gương mặt nhuốm tro và bụi, nhưng lại sáng hơn cả trăng ngoài kia.
Và trong sâu thẳm vô thức, hắn đã gọi khẽ một cái tên —
một cái tên mà chính hắn cũng không biết vì sao lại nhớ:
“Liên…”
Bình minh rải vàng lên biển cát.
Khi Sa Liên mở mắt, lửa trong lều đã tàn, chỉ còn tro vương vãi quanh bếp.
Bên ngoài, cát phẳng lặng đến lạ — như thể cả sa mạc cũng đang im lặng quan sát một điều gì đó vừa thay đổi.
Nàng đứng dậy, giũ khăn cho cát rơi xuống, rồi bước đến bên người đàn ông.
Hắn vẫn chưa tỉnh, nhưng sắc mặt đã có chút hồng trở lại. Ánh sáng lọt qua khe lều, chiếu lên gương mặt ấy — rõ nét, góc cạnh, mang khí chất mà không một người bình thường nào có thể có.
Hắn không phải kẻ lang thang.
Hắn là người từng đứng giữa chiến trường.
Sa Liên thở khẽ. “Đúng là họa.”
Nàng bước ra ngoài, lấy nước từ túi da, giặt lại miếng vải. Bàn tay có vài vết phồng rộp, nhưng nàng chẳng để tâm.
Bỗng, một tiếng động khẽ vang lên phía sau.
Nàng xoay người — đôi mắt đen của hắn đang mở, nhìn nàng chăm chú.
Ánh nhìn ấy khiến nàng khựng lại nửa nhịp.
Không còn là đôi mắt mê man đêm qua, mà là ánh nhìn của kẻ từng ra lệnh giết hàng trăm người — lạnh, sâu và có thể xuyên qua mọi lớp ngụy trang.
“Ngươi tỉnh rồi à?” – nàng hỏi, giọng không quá thân thiện.
Hắn chống tay ngồi dậy, khẽ nhăn mặt vì vết thương nơi vai. “Đây là đâu?”
“Lều Sa tộc. Giữa sa mạc phía tây.”
Hắn im lặng một hồi, ánh mắt lướt qua nàng.
“Ngươi cứu ta?”
“Không.” Nàng đáp thản nhiên, “Chỉ là không muốn nhìn thấy xác người chết ngay cửa lều mình.”
Khóe môi hắn nhếch lên, nụ cười nhạt thoáng qua như một lưỡi dao. “Tộc Sa các ngươi từ bao giờ lại biết thương người của Bắc Tề?”
Câu nói khiến không khí trong lều như đông lại.
Sa Liên đặt mạnh chén nước xuống.
“Ngươi đừng quên, chính Bắc Tề là kẻ khiến tộc Sa chúng ta phải rút về sa mạc này để sống như cát bụi. Nếu ta muốn, chỉ cần một nhát dao, ngươi đã không còn sống đến sáng.”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt vẫn bình thản như thể đang xem một trò đùa.
“Thế sao ngươi không làm?”
Sa Liên im lặng.
Câu hỏi ấy, nàng không trả lời được.
Vì nàng cũng chẳng hiểu vì sao tay mình lại dừng lại giữa chừng khi cầm dao đêm qua.
Chỉ là… có thứ gì đó trong ánh mắt hắn khiến nàng không thể ra tay. Một thứ cảm giác lạ lùng — như đã từng đánh mất hắn trong một đời nào đó, và lần này, nàng không muốn lập lại.
Cuối cùng, nàng quay đi. “Ngươi uống nước đi. Đợi vết thương đỡ rồi rời khỏi đây.”
“Ta không biết đường.”
“Không biết thì cứ đi thẳng. Sa mạc này vốn chẳng có lối ra nào đâu.”
Hắn khẽ cau mày, ánh nhìn lần nữa đặt lên nàng.
“Ngươi nói như thể mình cũng đang bị giam ở đây.”
Nàng dừng lại, rồi đáp: “Ta vốn bị giam, chỉ là chiếc lồng này rộng hơn một chút thôi.”
Một làn gió nhẹ thổi qua khe lều, cuốn theo cát nhỏ bay mờ mịt.
Tề Dư nhìn bóng lưng nàng, yên lặng rất lâu.
Hắn không quen được cứu. Trên chiến trường, kẻ ngã xuống không bao giờ được đỡ dậy. Càng không quen khi kẻ cứu mình lại là người thuộc tộc thù.
Nhưng đôi mắt ấy — đen, tĩnh, như giấu cả trời đêm — khiến hắn không thể dứt ra.
“Ngươi tên gì?” – hắn hỏi.
“Sa Liên.”
“Liên…” – hắn lặp lại, chậm rãi như nếm thử vị của cái tên ấy. “Tên đẹp.”
Nàng liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh: “Đừng nói lời khách sáo. Ta không cần.”
Hắn mỉm cười, nhưng không nói nữa.
Chỉ im lặng nhìn ra ngoài — nơi cát đang vàng rực lên trong nắng, từng hạt nhỏ lấp lánh như vô số ký ức bị chôn vùi.
Buổi chiều, hắn tập đi lại quanh lều.
Vết thương nơi vai rách sâu, nhưng hắn chỉ dùng một tấm vải băng sơ, không kêu đau lấy một lần.
Sa Liên ngồi cách đó không xa, vừa may túi da vừa liếc nhìn.
“Ngươi không sợ cát nuốt mất sao?” nàng hỏi.
“Cát chỉ nuốt kẻ yếu.”
“Còn ngươi nghĩ mình mạnh sao?”
“Ta từng thắng ba mươi hai trận. Đủ mạnh để không chết vì cát.”
Nàng bật cười khẽ, nụ cười ấy nhẹ đến mức gió cũng suýt mang đi mất.
“Vậy mà ta lại phải cứu ngươi.”
Hắn khựng lại, ánh mắt chạm vào nàng. Một giây ngắn ngủi, nhưng không ai nói thêm gì.
Giữa họ chỉ còn tiếng gió — lặng lẽ, dai dẳng, như đang khắc tên hai người vào mặt cát.
Chiều muộn, trời nổi cơn gió lạ.
Mây từ phương Bắc kéo xuống, đen đặc.
Sa Liên ngẩng đầu, khẽ nhíu mày. “Gió này… không đúng hướng.”
Tề Dư nghe thấy, giọng trầm: “Cát lại đổi chiều?”
Nàng nhìn hắn, mắt sâu như giếng cổ:
“Cát chỉ đổi khi có máu rơi. Có lẽ, ngươi mang điềm chẳng lành đến cho nơi này.”
Hắn cười, ánh nhìn không rõ vui buồn:
“Hoặc chính ngươi mới là điềm của ta.”
Trời đổ xuống màu xám tro.
Cơn gió ban đầu chỉ là những đợt lùa nhẹ, nhưng chẳng mấy chốc, cát bắt đầu cuộn thành từng vòng xoáy, gào rít quanh lều.
Sa Liên chạy ra ngoài, kéo dây buộc lại, nhưng những cọc trụ bằng xương lạc đà bắt đầu lung lay.
Tề Dư bước ra, áo choàng phất mạnh.
Hắn nhìn trời, ánh mắt trầm xuống: “Là bão cát. Loại lớn nhất trong mười năm nay.”
“Ngươi biết?”
“Ta từng bị chôn dưới một cơn thế này.” – hắn đáp, giọng thấp và khàn. – “Nếu không tìm chỗ ẩn, chúng ta sẽ bị gió xé nát trước khi cát kịp vùi.”
Sa Liên cắn môi, mắt nhìn ra xa. Phía tây có một vùng đá đen — tàn tích của những ngôi đền cổ bị cát nuốt mất.
“Chúng ta phải đến đó. Mau!”
Cả hai vội thu dọn, mang theo túi nước và kiếm.
Cát bắt đầu quất vào da như kim, gió rít đến mức người không thể mở mắt. Sa Liên đi trước, Tề Dư theo sau, dùng áo choàng che cho nàng.
Giữa màu vàng mịt mờ, hình bóng hai người hòa vào nhau, như hai hạt bụi nhỏ trong biển cát vô tận.
Khi họ tới được vùng đá, bão đã dữ dội đến cực điểm.
Tường đá nứt vỡ, khói cát tràn vào như dòng sông đục ngầu. Sa Liên kéo Tề Dư vào một hốc đá hẹp, cả hai ngồi sát nhau, nghe tiếng gió gào bên ngoài.
Cát phủ lên mái tóc, lên vai áo, dần dần làm mờ mọi thứ.
Giữa cơn hỗn loạn ấy, nàng nghe thấy tiếng gì đó.
Không phải tiếng gió — mà là tiếng thì thầm, mảnh và xa xăm.
“Ngươi lại chọn cứu hắn, Sa Liên.”
Nàng rùng mình. Giọng nói ấy, là Cát Linh — linh hồn của biển cát, thứ mà chỉ người mang dòng máu Sa mới nghe được.
Nó không phải người, cũng không phải thần. Nó là ký ức của sa mạc, là bản án cho những ai chạm đến số mệnh của nó.
“Ngươi biết kết cục của kẻ được ngươi cứu là gì chứ?”
Sa Liên nhắm mắt, siết chặt mép áo.
“Ta không tin vào kết cục.”
“Không tin, không có nghĩa là không thật.”
“Ngươi và hắn, chỉ có thể sống một người.”
Nàng mở bừng mắt.
Cơn gió đập vào mặt, cát rát buốt.
Tề Dư nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch. “Sao thế?”
“Không sao.” – nàng khẽ đáp, giọng khản. – “Giữ vững, gió sắp qua.”
Nhưng bão không qua.
Một cột cát lớn từ trên cao đổ xuống, đá vụn vỡ tung. Nàng chỉ kịp đẩy hắn sang bên trước khi mảnh đá sập xuống chỗ mình vừa đứng.
“Sa Liên!” – hắn hét lên, lao tới, kéo nàng ra khỏi đống cát.
Máu rỉ ra từ vai nàng, hòa với bụi, đỏ đến đau mắt.
“Ngươi bị thương rồi.”
“Không đáng kể.” – nàng khẽ mỉm cười, dù máu đã thấm đẫm vạt áo. – “Ngươi… vẫn ổn chứ?”
Hắn gật, nhưng bàn tay nắm lấy vai nàng run lên.
“Ngươi điên rồi. Vì sao lại cứu ta lần nữa?”
“Ta không biết.” – nàng đáp, hơi thở gấp gáp. – “Chỉ là… cát bảo rằng nếu ta cứu ngươi, gió sẽ ngừng.”
Tề Dư nhìn nàng, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thì thầm:
“Nếu gió không ngừng thì sao?”
“Thì ta… sẽ đổi mạng mình.”
Bão kéo dài đến tận đêm.
Họ trú trong hốc đá, ánh lửa nhỏ nhoi giữa gió gào. Sa Liên nằm dựa vào tường, vết thương rỉ máu.
Tề Dư xé áo, băng lại cho nàng. Bàn tay thô ráp nhưng động tác lại cẩn trọng lạ thường.
“Nếu ta là kẻ thù của ngươi,” – hắn nói nhỏ, – “ngươi có hối hận không?”
Nàng mở mắt, nhìn thẳng vào hắn.
Trong ánh lửa, đồng tử nàng phản chiếu hình hắn – nhỏ, nhưng rõ ràng.
“Không.” – nàng đáp. – “Ta chỉ hối… nếu chưa từng gặp ngươi.”
Một khoảng lặng dài.
Rồi hắn khẽ đưa tay, chạm lên má nàng, cử chỉ nhẹ như gió chạm cát.
“Ngươi không nên nói những lời ấy.”
“Vì sao?”
“Vì nó khiến ta… không muốn rời đi nữa.”
Gió ngoài kia dần yếu. Cát lắng xuống, chỉ còn tiếng tim đập hòa vào nhau.
Nàng khẽ nhắm mắt, dựa vào vai hắn.
Hắn ngồi yên, nhìn ra ngoài — nơi ánh trăng bắt đầu len qua mây, chiếu lên biển cát vừa trải qua một trận sinh tử.
Khi bình minh lên, bão tan.
Trên nền cát chỉ còn lại dấu chân của hai người kéo dài đến tận chân trời.
Trong ánh sáng nhạt, Sa Liên chậm rãi bước đi, dáng mảnh mai in lên màu vàng của cát.
Tề Dư đi sau, ánh nhìn khó đoán.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn bụi trên vai hắn bay đi.
Giọng nói xa xăm của Cát Linh lại vang lên, chỉ mình Sa Liên nghe thấy:
“Ngươi đã chọn rồi, Sa Liên.
Một khi hắn nhớ ra, cát sẽ gọi tên ngươi trước tiên.”
Nàng dừng bước.
Phía trước là bình minh, phía sau là tiếng cát thì thầm.
Và trong khoảnh khắc ấy, nàng hiểu — điều đáng sợ không phải là bão, mà là định mệnh đã bắt đầu.
“Giữa biển cát vàng, hai linh hồn lạc nhau trong gió.
Một kẻ tìm về, một kẻ bị quên.
Khi cát ngừng, ai sẽ còn đứng dưới trời?”
Hết chương 1.