tình duyên trên dòng lưu sa

Chương 2: Khi gió mang ký ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau bão, sa mạc lạ lắm.

Mọi thứ đều thay đổi — hình dáng cồn cát, hướng gió, thậm chí là mùi trong không khí.

Người xưa nói, mỗi khi bão đi qua, sa mạc sẽ “đổi ký ức”, như thể chính nó cũng cần quên đi điều gì đó để có thể tiếp tục tồn tại.

Sa Liên mở mắt trong ánh bình minh nhạt nhòa.

Không còn tiếng gió gào, chỉ có hơi nóng nhẹ tỏa ra từ lòng cát. Nàng chậm rãi ngồi dậy, vết thương nơi vai nhức buốt, nhưng vẫn còn may – nàng vẫn sống.

Phía đối diện, Tề Dư đang nhóm lửa. Bóng hắn cao và gọn, động tác trầm tĩnh, gương mặt nghiêng dưới nắng sớm mang vẻ lạnh và xa.

Nàng nhìn hắn rất lâu.

Hắn dường như không thuộc về nơi này – không thuộc về cát, không thuộc về những kẻ lang thang.

Nếu nói sa mạc là mênh mông vô định, thì hắn là vết cắt sắc lạnh giữa cơn lạc lối ấy.

“Ngươi tỉnh rồi.” – hắn lên tiếng, không quay đầu.

“Ừ.” – nàng khẽ đáp. – “Ngươi dậy sớm quá.”

“Không quen ngủ lâu. Trên chiến trường, nhắm mắt quá một canh giờ là chết.”

Câu nói ấy khiến nàng khẽ cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tan đi.

Nàng không hỏi hắn về chiến trường, vì nàng biết — mỗi người lính đều có một vùng ký ức không muốn nhắc lại.

Cũng như chính nàng, mỗi khi nhớ đến cảnh tộc Sa bị đốt trong đêm, lại chỉ thấy trong đầu là màu đỏ của máu và vàng của cát.

Hắn đưa cho nàng một bát nước nóng. “Uống đi.”

Sa Liên nhận lấy, hơi nóng phả lên mặt.

“Ngươi nấu được nước trong sa mạc à?”

“Từ tuyết còn sót lại trong hốc đá.” – hắn đáp đơn giản.

Nàng khẽ liếc nhìn hắn, có điều gì đó khác với hôm qua.

Ánh mắt hắn, vẫn là màu đen sâu ấy, nhưng có thêm nét trầm ngâm – như thể hắn đang nhớ ra điều gì đó, một điều khiến chính hắn không yên.

Sau khi ăn chút bánh khô, Sa Liên thu dọn đồ.

“Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi trời nóng hơn. Bão cát đi qua rồi, nhưng đám cướp du mục chắc sắp đến lục tìm xác.”

Tề Dư nhìn quanh, khẽ gật. “Ngươi quen thuộc nơi này lắm.”

“Ta sinh ra ở đây.” – nàng đáp. – “Mỗi lần gió đổi hướng, ta đều biết.”

“Vậy… gió bây giờ nói gì với ngươi?”

Câu hỏi khiến nàng khựng lại.

Trong một thoáng, tiếng gió như vang bên tai:

“Ngươi đã chọn, Sa Liên. Hắn đang nhớ lại ngươi.”

Nàng giấu vẻ bối rối, đáp khẽ: “Gió chỉ nói rằng, chúng ta không nên dừng lâu.”

Cả hai rời vùng đá, đi về hướng Nam – nơi có con suối cổ bị lấp nửa.

Trên đường, Tề Dư ít nói. Hắn nhìn xa xăm, như thể mọi hạt cát đều ẩn chứa điều gì đó khiến hắn phải suy nghĩ.

Thỉnh thoảng, hắn khẽ nhíu mày, bàn tay siết lấy chuôi kiếm – vô thức, như phản xạ của kẻ từng trải qua vô số trận chiến.

“Ngươi bị đau đầu à?” – Sa Liên hỏi.

“Không.” – hắn đáp, giọng trầm hơn thường. – “Ta chỉ… thấy lạ. Dường như ta từng đi qua nơi này.”

Nàng khẽ sững người, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

“Từng đi qua? Ngươi là người Bắc Tề, sao lại…”

“Không biết.” – hắn cắt ngang, giọng trở nên xa vắng. – “Chỉ là trong đầu ta có hình ảnh… một người con gái. Mỗi khi gió thổi qua, ta lại nghe thấy tên nàng.”

Sa Liên dừng bước.

Tim nàng đập mạnh một nhịp.

“Ngươi nghe thấy tên gì?”

Hắn quay đầu, ánh mắt nhìn sâu vào nàng, chậm rãi đáp:

“Liên.”

Một thoáng im lặng bao trùm.

Cát như ngừng thở.

Nàng cười gượng, giọng nghẹn nhẹ: “Tên ấy… phổ biến thôi.”

Hắn không đáp, chỉ nhìn nàng thật lâu, cho đến khi nàng cúi đầu bước đi trước.

Phía sau, hắn vẫn đứng yên, ánh nhìn nặng như đang soi vào một phần quá khứ bị cát chôn vùi.

Đến giữa trưa, họ tìm thấy dấu vết suối cổ.

Nước không còn, chỉ còn nền đất ẩm và vài tảng đá loang lổ rêu.

Sa Liên quỳ xuống, đặt tay lên mặt đất, nhắm mắt.

Tề Dư đứng sau, nhìn nàng.

Gió khẽ lay tấm khăn trên tóc nàng, để lộ vầng trán trắng và đường nét mảnh như chạm khắc. Trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng thấy tim mình siết lại — không phải vì thương cảm, mà là cảm giác thân thuộc kỳ lạ.

Hắn từng thấy nàng như thế này.

Giữa ánh lửa.

Giữa máu và gió.

Nàng quay đầu, nhìn hắn qua màn bụi, đôi mắt thản nhiên như thể không gì có thể khiến nàng sợ hãi.

Hắn chạm vào đầu mình, hình ảnh mơ hồ vụt hiện rồi tan biến, chỉ còn lại một cơn đau nhói.

“Ngươi sao vậy?” – Sa Liên quay lại.

“Không sao.” – hắn nói khẽ, giọng khàn đi. – “Có lẽ do gió.”

Bầu trời lại chuyển màu xám.

Một đàn chim đen từ xa bay qua, tạo thành vệt như mũi tên chỉ về hướng Bắc.

Sa Liên nhìn theo, trong lòng bỗng dấy lên linh cảm chẳng lành.

Gió đang mang ký ức trở lại.

Và ký ức, đôi khi tàn nhẫn hơn bão.

Chiều xuống, ánh nắng loang đỏ như máu.

Sa mạc dưới hoàng hôn luôn có vẻ đẹp chết chóc — rực rỡ, nhưng cô độc đến rợn người.

Sa Liên ngồi bên bờ suối khô, trong tay vẫn cầm một mảnh đá vỡ. Trên đó có khắc ký hiệu cũ: ba nét vòng tròn lồng vào nhau, giống như dấu ấn của tộc Sa.

Nàng khẽ vuốt ngón tay qua nét khắc, một lớp bụi vàng rơi ra, lộ rõ hơn hình vẽ.

Tề Dư bước lại gần, ánh mắt dừng trên ký hiệu ấy.

“Dấu của tộc ngươi?”

Nàng gật. “Tộc ta từng sống quanh dòng suối này. Sau này, bão đến, người chết, đất nứt. Nước biến mất, còn người thì trôi dạt.”

“Vì chiến tranh sao?”

“Vì một người.”

Giọng nàng khẽ, nhưng từng chữ mang theo oán hận lạnh lẽo.

“Có một tướng quân của Bắc Tề đi qua sa mạc. Hắn cần nước, và hắn… cần người dẫn đường. Tộc ta giúp hắn. Đổi lại, hắn dẫn binh giết cả tộc, chỉ để bịt miệng.”

Tề Dư im lặng.

Một cơn gió thổi qua, mang theo bụi cát vàng, bay lượn quanh hai người.

Nàng vẫn cúi đầu, nói nhỏ: “Khi hắn ra lệnh, ta trốn. Ta thấy hắn – máu trên áo giáp hắn, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn. Kể từ đó, mỗi đêm ta đều thấy lại cảnh ấy trong mơ.”

Hắn nhìn nàng, đôi mắt tối sầm. “Tên tướng ấy là ai?”

“Không ai biết rõ. Người ta chỉ gọi hắn là Tề Hãn Dư.”

Không khí ngưng lại.

Tề Dư khẽ lùi nửa bước, ánh mắt run nhẹ như có thứ gì đó vừa sụp đổ trong đầu.

“Ngươi nói... gì?” – hắn hỏi, giọng trầm hẳn, khàn đi như cát cọ vào đá.

“Tề Hãn Dư.” – nàng lặp lại, chậm rãi từng chữ, rồi ngẩng đầu nhìn hắn. – “Ngươi sao vậy? Sắc mặt ngươi…”

Hắn bỗng đưa tay ôm đầu.

Một cơn đau dữ dội xuyên qua óc như ngàn lưỡi dao.

Trong đầu hắn, hình ảnh vụt hiện: chiến trường rực lửa, tiếng người la hét, binh lính ngã xuống, và chính hắn — trong bộ giáp đen, cầm kiếm, ra lệnh cho quân vây quanh một tộc nhỏ bên suối.

Lửa cháy.

Người chết.

Một cô gái quỳ giữa biển cát, mắt nhìn hắn không sợ hãi, chỉ là tuyệt vọng.

“Ngươi là quái vật,” nàng nói. “Gió sẽ nguyền rủa ngươi.”

Rồi mọi thứ vỡ tan.

Tề Dư khuỵu xuống, mồ hôi ướt trán.

Sa Liên hoảng hốt chạy tới, đỡ hắn: “Tề Dư! Ngươi làm sao vậy?!”

Hắn mở mắt, ánh nhìn hoảng loạn.

“Ta… nhớ ra rồi.”

“Nhớ ra gì?”

“Ta là hắn.”

Giọng hắn như gió lạnh, buốt tận tim.

“Ta là Tề Hãn Dư.”

Sa Liên sững người, bàn tay đang đỡ hắn cũng khựng lại.

Một thoáng im lặng đáng sợ.

Chỉ có tiếng gió rít qua kẽ đá, mang theo hơi lạnh từ phương Bắc.

Nàng lùi lại, ánh mắt dần biến sắc – không còn là sự dịu dàng của người từng cứu kẻ khác giữa sa mạc, mà là ánh nhìn của người từng thấy ác mộng hóa thật.

“Ngươi… nói dối.”

“Ta ước gì là dối.” – hắn khàn giọng. – “Nhưng ta nhớ. Ta thấy ta ra lệnh. Ta thấy nàng… nhìn ta, đôi mắt y như ngươi.”

Sa Liên cắn môi, máu rịn ra nơi khóe.

Nàng lắc đầu, cười nhạt: “Ngươi nghĩ ta sẽ tin? Ngươi cứu ta, ngươi không thể là hắn! Tề Hãn Dư là con thú, còn ngươi—”

“Con thú ấy là ta.”

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tuyệt vọng.

“Ta không nhớ quá khứ, vì ta đã bị phản bội. Trận chiến cuối cùng, ta bị chính hoàng đế phái người giết, vứt xác ở biên giới. Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong cát. Có lẽ gió muốn ta sống… để trả nợ.”

Sa Liên nhìn hắn không chớp.

Nàng muốn hét, muốn đánh, muốn phủ nhận – nhưng trong sâu thẳm, trái tim nàng đang run rẩy.

Từ lần đầu gặp hắn, nàng đã cảm thấy thứ gì đó quen thuộc: ánh mắt ấy, giọng nói ấy, cả cách hắn nhìn vào cát – như thể nghe thấy tiếng ai đó.

Nàng lùi thêm một bước, giọng khẽ run: “Nếu ngươi là hắn… tại sao ngươi không giết ta?”

Hắn đáp:

“Vì ngươi đã từng tha cho ta trong kiếp ấy.”

Câu nói khiến nàng chết lặng.

Hắn nhìn sâu vào nàng, giọng trầm mà buồn như tro tàn:

“Trong đêm tộc ngươi bị diệt, ta bị thương. Ngươi có thể giết ta, nhưng ngươi không làm. Ngươi chỉ nhìn ta, rồi quay đi. Ta mang ơn, nhưng ta giết lại người của ngươi. Gió không tha tội đó. Có lẽ… đây là hình phạt.”

Nàng khẽ run, môi mấp máy nhưng không thốt nổi lời.

Một tiếng tù và vang lên xa xa — trầm, dài, lạnh như kéo đến từ phương Bắc.

Tề Dư ngẩng đầu, sắc mặt biến đổi.

“Quân Bắc Tề. Chúng tìm đến rồi.”

Sa Liên lập tức nắm chặt dao găm bên hông.

“Chúng đến vì ngươi?”

“Phải.” – hắn đáp, ánh mắt đã trở lại lạnh và tỉnh táo. – “Ta từng là tướng phản nghịch. Chúng muốn đầu ta để dâng lên hoàng đế.”

Nàng cắn môi.

Mọi mâu thuẫn, mọi ký ức, mọi thù hận chồng chất trong khoảnh khắc đó.

Người trước mặt nàng — vừa là kẻ từng diệt tộc nàng, vừa là người nàng đã cứu, người đã cứu nàng.

Gió lại thổi, xoáy cát mù mịt.

Trong tiếng gió, nàng nghe như có tiếng thì thầm:

“Ngươi sẽ chọn ai, Sa Liên? Gió hay máu?”

Từ phía Bắc, bụi vàng bốc lên như một bức tường.

Tiếng vó ngựa vọng lại, trầm và dồn dập, hòa với tiếng tù và kéo dài như tiếng than giữa trời cát.

Tề Dư đứng giữa lòng suối khô, tay đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt sắc lạnh như thép.

Hắn biết – nếu để bọn chúng thấy, hắn chết. Nếu chạy, Sa Liên cũng sẽ bị cuốn theo.

Sa Liên đứng sau hắn, bàn tay run nhẹ.

Nàng nhìn bóng lưng hắn — người đàn ông từng giết cả tộc nàng, giờ lại đứng chắn giữa nàng và kẻ đuổi giết hắn.

Trớ trêu thay, số phận đôi khi biết cách giễu cợt con người hơn cả lời nguyền.

“Ngươi đi đi.” – hắn nói, giọng trầm thấp. – “Chúng đến vì ta. Gió sẽ không trách ngươi nếu bỏ ta lại.”

Sa Liên không đáp.

Ánh nắng cuối ngày chiếu lên gương mặt nàng, khiến hàng mi dài rung nhẹ.

“Ngươi nghĩ ta có thể bỏ ngươi sao?” – nàng khẽ nói, giọng khô khốc. – “Nếu ta bỏ, thù hận trong ta sẽ đi đâu?”

Tề Dư quay lại, mắt hắn tối như vực.

“Nếu ta chết, hận của ngươi cũng sẽ chôn theo. Như vậy là đủ.”

Nàng bật cười, tiếng cười nghẹn.

“Ngươi nghĩ ta muốn quên sao? Tề Dư, ngươi giết cả tộc ta, nhưng ngươi cũng là người duy nhất hiểu ta.”

Hắn sững lại, bàn tay nắm chuôi kiếm khẽ run.

“Ngươi điên rồi, Sa Liên.”

“Có lẽ.” – nàng đáp, chậm rãi bước lên. – “Nhưng ta từng nói, gió sẽ nguyền rủa ngươi. Giờ ta hiểu, gió cũng nguyền rủa ta — vì ta đã cứu ngươi.”

Cách đó không xa, vó ngựa càng lúc càng rõ.

Cát tung mù mịt, từng lá cờ đen mang huy hiệu Bắc Tề hiện ra.

“Chúng đến rồi.” – hắn nói.

“Vậy ta sẽ ở lại.” – nàng khẽ đáp.

Tề Dư nhìn nàng, lần đầu tiên trong đôi mắt ấy có thứ gì đó không phải sắt lạnh – mà là nỗi sợ.

“Ngươi sẽ chết.”

“Còn ngươi?” – nàng hỏi ngược.

Hắn im lặng.

Bỗng, một tiếng gió thổi mạnh qua khe núi, kéo theo những hạt cát mịn như sương.

Tiếng gió như lời thì thầm xa xưa, nửa như hát, nửa như khóc:

“Máu đã đổ. Gió đã quay. Một trong hai phải biến mất.”

Sa Liên khẽ nhắm mắt.

Trong lòng nàng, những ký ức từng ghim sâu trỗi dậy: ánh lửa cháy rực đêm tộc bị diệt, đôi mắt người tướng trong giáp đen nhìn nàng, và cũng đôi mắt ấy – giờ đang nhìn nàng, đầy thống khổ.

Nàng rút dao găm, mũi dao sáng lóa trong nắng hoàng hôn.

Tề Dư không tránh.

“Ngươi định giết ta?”

“Ta định… kết thúc.”

Cát bay mịt mờ, dao găm vung lên. Nhưng thay vì đâm vào ngực hắn, nàng xoay người, chém đứt sợi dây cờ Bắc Tề phía sau.

Lá cờ đen đổ xuống, bay cuộn vào bụi cát.

“Đi!” – nàng hét. – “Ta sẽ chặn chúng!”

“Ngươi…” – Tề Dư sững người.

“Đừng để ta thấy công sức của ta phí hoài.” – nàng nói, nụ cười mờ như khói. – “Nếu gió đã nguyền ta, ta muốn tự chọn cách mình bị cuốn đi.”

Tề Dư nắm lấy tay nàng, lần đầu tiên trong đời hắn run rẩy như một đứa trẻ.

“Ngươi cứu ta… lần nữa.”

“Không.” – nàng khẽ lắc đầu. – “Lần này, ta cứu chính ta.”

Tiếng vó ngựa đến gần.

Sa Liên đẩy hắn ra, hét: “Đi đi, Tề Dư!”

Hắn quay người, chạy về hướng ngược gió.

Cát cuốn theo, mờ mịt, nuốt lấy bóng hắn dần biến mất.

Phía sau, Sa Liên đứng yên.

Những kỵ binh Bắc Tề lao đến, tiếng hô giận dữ hòa với tiếng gió.

Nàng giơ dao, đứng giữa biển cát như một đoá hoa nhỏ chống lại cả sa mạc.

“Gió, nếu người còn nhớ, xin hãy để hắn quên ta.”

Dao găm rơi xuống cát, và ngay khoảnh khắc ấy, một luồng gió xoáy khổng lồ nổi lên, nuốt trọn cả vùng suối cổ.

Ngựa ngã, người kêu, cờ rách, tất cả chìm vào cát.

Khi gió tan, chỉ còn im lặng.

Trên nền cát phẳng, không còn ai – chỉ có một dấu chân nhỏ, rồi cũng bị cơn gió cuối cùng xóa đi.

Xa xa, Tề Dư dừng lại.

Hắn ngoảnh đầu, nhìn về hướng gió.

Gió thổi ngược, mang theo mùi muối và hoa khô.

Trong gió, hắn nghe tiếng ai đó thì thầm:

“Tề Dư… ngươi còn nợ ta một kiếp.”

Hắn khụy xuống, tay siết lấy chuôi kiếm, mắt khô rát mà chẳng còn giọt nước nào rơi được nữa.

Gió lại thổi, như mang theo ký ức cũ — và cũng như mang theo một linh hồn vừa được giải thoát.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×