tình duyên trên dòng lưu sa

Chương 7: Thiếu nữ đội mạng sa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đã trăm năm trôi qua kể từ khi hồ Vọng Liêu biến mất.

Sa mạc vẫn trải vàng vô tận, nhưng người du mục nói gió nơi này không còn giống xưa: nó có hơi thở của người, biết gọi tên ai đó giữa đêm.

Người đời quên mất tên Lăng Tịch, quên luôn cả bài ca của gió.

Chỉ còn truyền lại một truyền thuyết:

“Ai nghe tiếng hát từ cát sẽ mang giấc mộng của người xưa.”

Tại một chợ nhỏ ở Tây Vực, có quán trà tên Phong Sắc.

Chủ quán là một thiếu nữ lạ, luôn che mạng sa trắng, chưa ai thấy rõ khuôn mặt.

Người ta gọi nàng là A Liên — cái tên nàng tự nói, giọng nhẹ như hơi thở, khiến kẻ nghe cảm thấy vừa quen vừa xa.

A Liên hát vào mỗi chiều.

Giọng hát ấy không giống người trần — khi khẽ, nó như gió thổi qua lụa, khi cao, nó như ai gọi từ bãi cát sâu.

Bài ca nàng hát không ai hiểu lời, chỉ nghe âm thanh tựa ngôn ngữ cổ, đã thất truyền từ lâu.

Một lần, một học sĩ trẻ từ Trường An ghé qua.

Tên hắn là Tô Dận, đang trên đường đi sứ đến Tây Vực.

Nghe tiếng hát từ quán trà, hắn dừng lại, ngẩn ngơ như bị thôi miên.

Khi bước vào, gió bất chợt thổi — mạng sa của A Liên khẽ tung, lộ nửa khuôn mặt.

Dưới lớp lụa mờ, làn da trắng nhợt như cát ban đêm, đôi mắt đen sâu thẳm, phản chiếu ánh trăng, khiến Tô Dận sững sờ.

“Cô nương hát bài gì vậy?” hắn hỏi.

“Bài hát không có tên.”

“Nghe như gió gọi.”

“Phải, ta hát cho gió nghe.”

Hắn mỉm cười:

“Nếu gió biết nghe, chắc nó sẽ khóc.”

A Liên không đáp, chỉ cúi đầu rót trà.

Trà vừa rót, hương thơm lạ tỏa ra — không phải hương thảo, mà là hương trầm.

Tô Dận thấy lạ, cúi nhìn. Dưới đáy chén, có một hạt cát nhỏ, sáng lấp lánh như sao.

Đêm đó, Tô Dận trọ lại quán.

Khi tỉnh dậy giữa khuya, hắn nghe tiếng gió rì rầm ngoài cửa sổ, lẫn trong đó là giọng hát của A Liên.

“Nếu ta hóa cát, ngươi làm gió để nhớ…”

Hắn ngồi bật dậy.

Đó là ngôn từ cổ, hắn từng thấy ghi trên bia đá trong thư khố Trường An — bài hát của người giữ phong ấn gió.

Tim hắn đập mạnh.

Hắn bước ra ngoài, thấy A Liên đứng giữa cát, mái tóc bay, mạng sa tung lên, ánh trăng phủ trên gương mặt nàng — đôi mắt ấy, hắn từng thấy ở đâu đó, trong giấc mộng của mình.

“Cô là ai?”

“Người bị gió quên.”

Gió cuộn quanh nàng, nhẹ nhàng, nhưng mang theo âm thanh như tiếng gọi.

Hắn nghe rõ ràng — tiếng gió khẽ nói: “Sa Liên…”

A Liên nhìn hắn, mỉm cười buồn.

“Ngươi cũng nghe thấy sao?”

“Phải… ai đang gọi tên ấy?”

“Ký ức.”

Sáng hôm sau, nàng biến mất.

Chỉ còn lại chiếc mạng sa trắng, vướng trên cành khô trước quán, thổi bay khi gió nổi lên.

Tô Dận nhặt lấy, thấy trên tấm lụa ấy có thêu hai chữ rất nhỏ, gần như mờ đi theo năm tháng:

“Lăng Tịch.”

Sau khi A Liên biến mất, Tô Dận không sao yên lòng.

Chiếc mạng sa trắng hắn giữ bên mình, mỗi đêm lại thoang thoảng hương trầm.

Mỗi khi gió thổi, lụa nhẹ rung, như có ai khẽ cười trong đó.

Hắn mang mạng sa đi dọc Tây Vực, tìm nơi từng gọi là hồ Vọng Liêu.

Người già trong làng bảo: “Nơi ấy giờ chỉ còn cát chết, đến chim cũng không dừng cánh.”

Nhưng đêm trăng mười sáu, Tô Dận vẫn đi.

Gió thổi theo từng nhịp tim.

Trên sa mạc, tiếng chuông lạc đà xa dần, chỉ còn hắn và trăng.

Cuối cùng, hắn đến được nơi đó.

Giữa vùng cát phẳng lặng, có một trũng sâu hình tròn — như vết lõm của hồ xưa.

Không nước, chỉ cát, nhưng ở giữa lại sáng lên mờ mờ, như có ánh trăng bị chôn dưới đáy.

Tô Dận bước xuống, gió nổi lên từng đợt, cát quấn quanh người, lạnh buốt.

Hắn đặt mạng sa xuống, khẽ nói:

“A Liên… nếu cô thật là người bị gió quên, xin gió hãy trả lại tên cô.”

Gió bỗng im bặt.

Rồi từ trong cát, vang lên tiếng hát — yếu ớt, xa xăm, nhưng rõ ràng:

“Nếu ta hóa cát, ngươi làm gió để nhớ…”

Giọng hát đó chính là giọng của A Liên.

Hắn quỳ xuống, bàn tay run rẩy chạm vào cát.

Ngay khi đầu ngón tay chạm tới, luồng sáng từ mạng sa bốc lên, tỏa ra như sóng nước.

Cát dưới chân hắn hóa mềm, trôi đi như hồ trở lại.

Tô Dận rơi xuống — nhưng không thấy sợ, mà như đang bước vào một giấc mộng.

Trong mộng, hắn thấy hồ Vọng Liêu nguyên vẹn.

Trăng soi giữa nước, ánh sáng vàng phủ trên mặt hồ.

Trên bờ, A Liên đứng đó, vẫn đội mạng sa, chỉ khác là lần này nàng không che mặt.

Gương mặt nàng thanh khiết như ánh trăng rơi trên nước.

Đôi mắt ấy… khiến hắn thoáng rùng mình — vì chúng không chỉ là của nàng, mà còn là của ai đó khác, xa xưa.

“A Liên… đây là đâu?”

“Là nơi ký ức chưa tan.”

“Ngươi là ai?”

“Người từng được gió gọi tên.”

Nàng bước đến, bàn tay mảnh khảnh chạm vào trán hắn.

Một dòng hình ảnh tràn vào tâm trí:

– Một người nam áo lam đứng giữa sa mạc, hát.

– Một người nữ áo trắng quay đầu mỉm cười.

– Gió hóa thành ánh sáng, cát hóa thành nước.

Tô Dận thở gấp, ôm đầu:

“Đây… là ký ức của ai?”

A Liên mỉm cười buồn:

“Của những người ngươi đã quên, nhưng gió thì không.”

Hắn mở mắt.

Trước mặt, A Liên dần tan, hóa thành những hạt sáng lơ lửng, bay quanh hắn như đàn bướm.

“A Liên!” hắn gọi.

“Đừng tìm ta,” giọng nàng vang lên trong gió, “vì ta chưa từng ở đây.”

Cát cuộn lên, ánh sáng vụt tắt.

Tô Dận bừng tỉnh — đang quỳ giữa trũng cát, trời đã rạng đông.

Mạng sa biến mất.

Nhưng trên lòng bàn tay hắn, có một dấu ấn lam, giống hệt ấn Trấn Hồn của truyền thuyết.

Từ Tây Vực trở về, Tô Dận thay đổi.

Người ta nói hắn ít nói, ít cười, chỉ thích ngồi lặng trước cửa sổ, nơi gió thổi qua.

Có kẻ đồn rằng trong mắt hắn có bóng một người — thấp thoáng, như ảo ảnh giữa trưa hè.

Còn hắn, mỗi đêm soi gương đồng, đều thấy lưng mình run nhẹ, như có hơi thở ai đang kề sát.

Một lần, khi trăng tròn, gió mạnh bất thường.

Ngọn đèn trong phòng chao nghiêng, gương đồng lay động.

Rồi trong gương, hắn thấy — một bóng trắng đứng sau lưng.

Không phải hình hắn.

Không phải phản chiếu.

Mà là một người nữ, áo trắng, đội mạng sa.

“A Liên?” – hắn thì thào.

Người trong gương không đáp.

Chỉ khẽ vươn tay, chạm lên vai hắn qua lớp gương.

Lạnh buốt.

Từ điểm chạm đó, vết ấn lam trên tay hắn sáng rực lên.

Ánh sáng lan khắp phòng, rồi cả căn nhà rung chuyển.

Gió tràn vào qua cửa sổ, cuốn hết mọi vật.

Tô Dận cảm thấy mình bị kéo vào giữa cơn lốc, không còn phân biệt đâu là thực, đâu là mộng.

Trong gió, vang lên tiếng hát xưa — giọng nữ, bi ai, nhưng dịu dàng đến xé lòng:

“Nếu ngươi nhớ ta, hãy đừng gọi tên…”

Hắn cố mở miệng, song không thể phát ra tiếng.

Trước mắt, mạng sa tung bay — và phía sau nó, gương mặt A Liên hiện ra,

nhưng đôi mắt nàng mang sắc lam của bão cát, không còn là người nữa.

“Ngươi… là ai?” – Tô Dận hỏi.

“Là người bị gió chọn để nhớ ngươi.”

Rồi nàng cúi xuống, hôn lên trán hắn.

Khoảnh khắc môi chạm, Tô Dận thấy tất cả ký ức vỡ vụn:

Tề Dư, Sa Liên, Lăng Tịch, hồ Vọng Liêu, bão cát, bài ca — tất cả hòa thành một chuỗi sáng dài vô tận.

Trong dòng sáng ấy, hắn nghe thấy giọng gió thì thầm:

“Họ đều là ngươi.”

Một tiếng “vù” trầm vang, rồi im lặng.

Khi hắn tỉnh lại, trời đã sáng.

Căn phòng không còn gương, không còn mạng sa, chỉ có gió nhẹ lay rèm.

Trên bàn, ấn lam vẫn hiện rõ —

và bên cạnh là một chuỗi ngọc nhỏ, từng thuộc về thiếu nữ trong gương cát.

Tô Dận cầm nó lên, cười nhạt:

“Nếu gió muốn ta nhớ, ta sẽ không quên.

Nhưng gió à… ngươi có bao giờ nhớ chính mình không?”

Câu nói ấy tan vào hư không.

Gió lặng đi, rồi một cơn gió khác nhẹ thổi qua,

đem theo tiếng hát xa xăm, như tiếng vọng của người đàn bà đội mạng sa trong gương:

“Nếu ta hóa cát, ngươi làm gió để nhớ…”

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×