tình người duyên âm

Chương 1: Căn nhà cũ ven ngoại ô


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa rào cuối hạ trút xuống con đường dẫn vào vùng ngoại ô thành phố. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái xe, xen lẫn tiếng gió gào nơi tán cây khiến khung cảnh vốn yên ả nay lại càng thêm hoang vắng. Con đường nhỏ ngoằn ngoèo như dẫn ra một thế giới khác, nơi con người hiếm khi đặt chân tới.

Chiếc xe tải chở hành lý của An Nhiên dừng lại trước một ngôi nhà gỗ cũ, mái ngói phủ rêu, những mảng tường xám đen loang lổ dấu tích thời gian. Cánh cổng sắt han gỉ khẽ kêu lên cót két khi cô đưa tay đẩy ra, tựa như tiếng rên than của kẻ đã ngủ yên quá lâu.

“Căn nhà này… đúng là cũ hơn trong ảnh rồi.” – Nhiên lẩm bẩm, vừa vuốt mái tóc ướt dính bết vì mưa, vừa quan sát nơi sẽ trở thành chỗ ở mới của mình.

Cô thuê căn nhà này với giá rẻ đến bất ngờ, thông qua một người môi giới bất động sản. Ông ta chỉ nói rằng chủ cũ đã bán đi nhiều năm nhưng ít ai muốn dọn tới, vì vị trí quá xa trung tâm và khí hậu ẩm thấp. Với Nhiên, đó lại là một điểm cộng. Cô cần sự yên tĩnh, cần một chỗ trú ẩn sau tất cả những ồn ào nơi đô thị.

Một cuộc tình tan vỡ, những lời đồn đại cay nghiệt trong công ty, những ánh mắt thương hại xen lẫn chế giễu… Tất cả khiến cô ngột ngạt. Cô muốn biến mất một thời gian, sống ở nơi không ai quen biết, để có thể lắng nghe chính mình.

“Thế này cũng tốt.” – Nhiên tự nhủ, kéo vali vào hiên nhà.

Cắm chìa khóa vào ổ, cô xoay nhẹ. Cánh cửa gỗ nặng nề khẽ kêu răng rắc rồi từ từ mở ra, để lộ khoảng tối đặc quánh bên trong. Mùi ẩm mốc và gỗ mục tràn ra, khiến cô nhăn mặt. Cô mò mẫm bật công tắc, ánh đèn vàng yếu ớt lóe lên, soi rọi căn phòng khách trống trải.

Nội thất đơn sơ, hầu hết đã phủ bụi. Trên tường treo vài bức tranh cũ, màu sắc nhạt nhòa. Một kệ sách nhỏ đặt sát góc, trong đó còn vài cuốn tiểu thuyết bìa sờn. Căn phòng tựa như bị bỏ quên cả thập kỷ.

Nhiên kéo rèm cửa sổ. Bên ngoài, mưa vẫn rơi, nhưng ánh sáng mờ xám khiến căn nhà bớt phần u ám. Cô hít sâu, dần bình tĩnh lại.
Chỉ cần vài ngày dọn dẹp, nơi này sẽ trở nên ấm cúng. Rồi mình sẽ lại bắt đầu công việc viết lách, bỏ hết chuyện cũ sau lưng.

Buổi tối hôm ấy, sau khi vận chuyển xong hành lý, chiếc xe tải rời đi, để lại An Nhiên một mình giữa căn nhà rộng thênh thang.

Im lặng bao trùm.

Chỉ còn tiếng mưa nhỏ giọt trên mái ngói.

Nhiên sắp xếp đồ đạc trong phòng khách. Khi đang lau chiếc kệ gỗ, cô vô tình chạm vào một khung ảnh cũ phủ bụi. Trong ảnh là một chàng trai trẻ, dáng vẻ thư sinh, nụ cười nhạt nhưng đôi mắt lại ánh lên sự buồn bã khó tả.

Nhiên ngẩn ngơ nhìn.
Có lẽ là chủ cũ của căn nhà này? Nhưng sao người môi giới không nói gì nhỉ?

Cô đặt khung ảnh trở lại. Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh lướt qua gáy khiến cô rùng mình. Cánh cửa sổ vừa đóng bỗng mở hé, rèm cửa khẽ bay.

“Chắc do gió thôi.” – Nhiên tự trấn an, bước lại khép chặt cửa.

Nhưng khi quay lại, tim cô bỗng hẫng đi một nhịp. Khung ảnh… đã không còn trên kệ.

Cô đảo mắt quanh phòng. Trên nền nhà, khung ảnh nằm nghiêng, tấm kính vỡ nứt một đường. Trong khoảnh khắc, Nhiên có cảm giác đôi mắt trong ảnh đang nhìn thẳng vào mình, không còn hiền hòa mà lạnh lẽo, sâu hun hút.

“Không… chắc do mình căng thẳng quá thôi.” – Cô lẩm bẩm, nhưng bàn tay vô thức siết chặt vạt áo.

Đêm xuống.

Nhiên chuẩn bị giường trong phòng ngủ tầng hai. Ánh đèn vàng hắt lên trần nhà loang lổ vết ố. Cô nằm xuống, cố nhắm mắt, nhưng tiếng gió rít ngoài cửa sổ và những tiếng động khe khẽ trong nhà khiến cô trằn trọc.

Cốc… cốc…

Âm thanh vang lên rất nhẹ, như tiếng gõ từ cửa kính dưới lầu.

Nhiên mở choàng mắt, ngồi dậy. Tim đập dồn dập. Cô tự nhủ:
Có thể là cành cây va vào thôi… Không có gì đâu.

Cốc… cốc…

Lần này rõ hơn.

Cô bước xuống cầu thang, chân run run. Bóng tối phủ kín lối đi, ánh đèn vàng lập lòe như sắp tắt. Nhiên dừng lại trước cửa kính phòng khách. Bên ngoài, mưa đã ngớt, chỉ còn màn sương mỏng.

Không có ai cả.

Cô hít sâu, quay người định trở lên. Thế nhưng một giọng nói trầm thấp, khẽ khàng như thoảng qua gió vang bên tai:

“Sao… lại vào đây?”

Nhiên đứng sững. Máu trong người như đông cứng.

“Có… ai đó không?” – Cô run run cất tiếng, nhưng chỉ nghe tiếng gió lùa qua khe cửa.

Đèn trên trần bỗng chớp tắt liên tục, rồi vụt sáng trở lại. Khi ánh sáng ổn định, cô chợt thấy trong gương treo ở góc phòng… phản chiếu một bóng dáng mờ ảo. Một chàng trai với đôi mắt sâu thẳm, gương mặt quen thuộc trong khung ảnh cũ.

Hơi thở Nhiên nghẹn lại. Cô lùi về sau, tay vịn vào thành ghế để giữ thăng bằng.

Nhưng bóng dáng ấy chỉ thoáng qua trong nháy mắt, rồi biến mất.

Im lặng bao trùm lần nữa.

Chỉ còn tiếng tim cô đập loạn nhịp trong lồng ngực.

Cô tựa người vào tường, cố lấy lại bình tĩnh. Thì thầm khe khẽ, như nói với chính mình:
“Chắc… mình hoa mắt rồi. Không thể nào có chuyện đó.”

Song trong thâm tâm, Nhiên hiểu rằng: từ khoảnh khắc đặt chân vào căn nhà này, cô không hề ở một mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×