Đêm đầu tiên trong căn nhà mới chưa bao giờ dài đến thế. Sau khi chứng kiến bóng dáng mờ ảo trong gương, An Nhiên trằn trọc rất lâu mới dám trở về phòng ngủ.
Cô khóa cửa, kéo chăn kín tới tận cằm. Ngoài kia, gió rít qua hàng cây, tiếng mái ngói cũ rung lên từng hồi. Nhiên nhắm mắt, cố lờ đi mọi cảm giác, tự nhủ:
— Chắc chắn là ảo giác. Mình mệt quá, lại thêm áp lực công việc nên mới tưởng tượng thôi.
Một lúc sau, dường như cơn buồn ngủ cũng chịu đầu hàng, Nhiên mơ màng trôi vào giấc ngủ. Nhưng chưa kịp chìm hẳn, cô nghe tiếng bước chân khẽ khàng trên hành lang.
“Cộc… cộc…”
Âm thanh gỗ cũ kẽo kẹt từng nhịp. Căn nhà vốn bỏ hoang lâu ngày, lẽ ra phải im phăng phắc. Tim Nhiên đập thình thịch. Cô nín thở, lắng nghe.
Tiếng bước chân chậm rãi dừng ngay trước cửa phòng cô.
Rồi im lặng.
Trong bóng tối, Nhiên căng mắt nhìn, cầu mong đó chỉ là tiếng gió rung cửa. Bỗng… cạch một tiếng, tay nắm cửa xoay nhẹ, như có ai đang cố mở.
“Không thể nào…” – Cô lẩm bẩm, cuống quýt nắm chặt chăn, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cửa không mở. Nhưng ngay sau đó, một giọng nói khe khẽ vang lên, rất gần:
“Đây… không phải chỗ của em.”
An Nhiên bật dậy, hốt hoảng bật đèn ngủ. Căn phòng trống không, cửa vẫn khóa. Ngoài hành lang lặng ngắt.
Nhiên ôm chặt gối, run rẩy. Cô cố trấn an:
— Có thể mình nghe nhầm. Não bộ lúc mơ màng dễ tạo ảo giác thính giác. Ừ, là thế thôi.
Cô tắt đèn, nằm xuống, nhưng cơn buồn ngủ đã tan biến.
…
Đồng hồ điểm nửa đêm.
Căn phòng bỗng lạnh lẽo khác thường, hơi sương dày đặc như len vào từ khe cửa. Đèn ngủ chập chờn vài lần rồi vụt tắt.
Trong bóng tối mờ mịt, Nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ. Không rõ là giễu cợt hay thích thú.
Cô bật choàng dậy, lần tìm công tắc, nhưng đèn vẫn tối om. Khi quay sang phía gương treo tường, cô thoáng thấy một bóng dáng mờ mờ đang ngồi tựa vào bàn học của mình.
Một chàng trai với áo sơ mi trắng, gương mặt quen thuộc trong tấm ảnh cũ. Anh ta chống cằm, ánh mắt như trêu chọc, như đang quan sát phản ứng sợ hãi của cô.
“Anh… là ai?” – Nhiên lắp bắp, giọng khản đặc.
Bóng dáng ấy chỉ cười nhẹ, không trả lời. Rồi, trong chớp mắt, hình ảnh biến mất như chưa từng tồn tại.
Đèn bật sáng trở lại. Phòng vẫn yên nguyên.
Nhiên ôm ngực, mồ hôi túa ra ướt trán. Cô thở hổn hển, thì thầm:
— “Không… không được để mình hoảng loạn. Có thể do mình ám ảnh cái khung ảnh kia, nên mới tưởng tượng ra tất cả…”
Cô vội bước đến kệ sách, mở vali lấy ra mấy cuốn tiểu thuyết và tài liệu công việc, đặt bừa trên bàn. Hành động nhỏ bé ấy khiến cô an tâm hơn đôi chút – như thể có hơi thở của sự sống, căn phòng bớt trống trải.
Sau cùng, quá kiệt sức vì căng thẳng, Nhiên thiếp đi lúc nào không hay.
…
Sáng hôm sau, ánh nắng đầu ngày len qua khe rèm, chiếu lên gương mặt mệt mỏi của An Nhiên. Cô mở mắt, cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng dài dằng dặc.
Mọi thứ trong phòng vẫn bình thường. Chỉ có một chi tiết khiến cô chết lặng: Chiếc khung ảnh vỡ mà hôm qua cô để dưới phòng khách, giờ nằm ngay ngắn trên bàn học, kính đã được gắn lại, không hề có vết nứt nào.
Nhiên sững sờ, tim thắt lại.
Ai… đã mang nó lên đây?
Cô hít sâu, nuốt xuống cảm giác sợ hãi, rồi mỉm cười gượng gạo:
— “Chắc… do mình mộng du thôi. Mình mang nó lên lúc nào mà chẳng nhớ. Ừ, chắc chắn là thế.”
Nhưng trong lòng, cô biết rõ, có điều gì đó trong căn nhà này đang dõi theo từng bước chân mình… và không hề có ý định rời đi.