Sáng hôm sau, An Nhiên ngồi trong phòng khách, tay vẫn cầm ly cà phê nhưng ánh mắt vô hồn. Đêm qua, cuộc trò chuyện với Lâm cứ vang vọng trong đầu. Lời anh: “Có bàn tay nào đó… đã đẩy tôi.” khiến cô rùng mình không dứt.
— Nếu đúng như vậy, thì cái chết của anh ấy là một vụ giết người. Nhưng tại sao đến giờ không ai biết?
Cô đặt ly xuống, quyết định: phải tìm bằng chứng.
Trưa hôm đó, Nhiên tìm đến Ủy ban phường – nơi lưu trữ hồ sơ dân cư và một số biên bản tai nạn. Sau khi hỏi han, cô được hướng dẫn đến phòng lưu trữ nhỏ phía sau. Người phụ trách là một chú cán bộ trung niên, dáng gầy, kính dày, có vẻ quen với việc ít khi có ai ghé thăm.
“Cô muốn tìm hồ sơ gì?” – chú cán bộ hỏi, giọng đều đều.
“Dạ… cháu muốn xem lại biên bản về vụ việc của một người tên là Lâm. Nghe nói khoảng vài năm trước… mất trong căn nhà số 27, cuối ngõ Hoa Phượng.” – Nhiên nói, tim đập dồn.
Người đàn ông nhíu mày, lật sổ ghi chép. “À… tôi nhớ mang máng. Hình như vụ đó ghi nhận là tai nạn té ngã cầu thang. Cô quen biết người này à?”
“Dạ, không… cháu chỉ mới thuê nhà ở đó, nên… tò mò thôi.” – Nhiên chống chế, nụ cười gượng gạo.
Ông cán bộ gật gù, không hỏi thêm. Một lúc sau, ông kéo ra một tập hồ sơ cũ, giấy đã ố vàng. Nhiên hồi hộp lật từng trang.
Biên bản ghi:
Người tử vong: Trần Minh Lâm, 26 tuổi. Nghề nghiệp: họa sĩ tự do.
Nguyên nhân tử vong: chấn thương sọ não do té ngã từ cầu thang tầng hai.
Thời gian: đêm mưa, khoảng 23h15, ngày 14/7.
Nhân chứng: không có.
Nhiên cắn môi. “Không nhân chứng” – nhưng Lâm khẳng định có ai đó đẩy anh. Càng đọc, cô càng thấy những dòng chữ kia như một tấm chăn che kín sự thật.
Cô để ý thêm một chi tiết: phần chữ viết tay ở cuối hồ sơ có dòng chú thích mờ: “Gia đình đề nghị kết thúc sớm vụ việc, không điều tra thêm.”
Tim Nhiên đập thình thịch. Gia đình? Tại sao lại muốn chấm dứt?
Cô ngẩng lên, hỏi:
“Chú ơi, trong hồ sơ có nhắc gì về thân nhân của anh Lâm không ạ?”
Người cán bộ gãi đầu, lật mấy trang:
“Có. Ba mẹ cậu ấy ở quê, ít khi lên thành phố. Nhưng hôm xảy ra sự việc thì có một người họ hàng đứng ra lo thủ tục. Tôi nhớ là một người đàn ông, trạc ngoài ba mươi. Tên… hình như Trần Minh Quân thì phải.”
Nhiên lập tức ghi nhớ cái tên ấy: Trần Minh Quân.
Trả lại tập hồ sơ, cô cúi đầu cảm ơn. Rời khỏi Ủy ban, nắng chiều hắt xuống con phố, nhưng trong lòng Nhiên lại lạnh toát. Hồ sơ khép lại gọn gàng như một “tai nạn bình thường”, nhưng sự thật cô vừa đọc chỉ càng củng cố niềm tin rằng: có điều gì đó mờ ám phía sau.
— Lâm không hề chết vì tự ngã. Và ai đó đã cố tình che giấu.
Cô bước nhanh hơn, tay siết chặt cuốn sổ nhỏ ghi lại manh mối đầu tiên. Trong lòng, một quyết tâm kỳ lạ bùng lên.
Tối nay, cô sẽ kể lại cho Lâm.