Đêm thứ hai trong căn nhà cũ.
Mặt trăng vằng vặc chiếu qua khe cửa sổ, ánh sáng bạc loang trên sàn gỗ. An Nhiên nằm dài trên giường, đôi mắt mở to, không tài nào chợp mắt. Từng tiếng kẽo kẹt nhỏ của mái ngói cũng khiến cô giật mình.
Trong lòng cô chồng chéo hai cảm xúc trái ngược: nỗi sợ hãi mơ hồ, và sự tò mò không cách nào kìm nén. Câu chuyện bà chủ quán nước kể ban sáng vẫn văng vẳng bên tai. Lâm – họa sĩ trẻ chết trong căn nhà này. Và… rất có thể, chính anh là “người” đã khiến cô trải qua một đêm đầy ám ảnh.
— Nếu thực sự anh ta còn ở đây, liệu mình có nên nói chuyện? Nhưng… nói với một hồn ma thì nghe thật điên rồ.
Nhiên trở mình, kéo chăn lên đến cổ. Căn phòng im ắng đến mức nghe rõ cả nhịp tim mình. Rồi, từ góc tường, một luồng gió lạnh khẽ thoảng qua.
“Cô… thật sự định ở lại đây sao?”
Giọng nói trầm, nhẹ nhưng rành rọt vang lên. Không còn là những âm thanh mơ hồ như đêm trước, lần này, Nhiên chắc chắn mình nghe rõ.
Cô bật dậy, toàn thân run rẩy. “Ai… ai đó?”
Trong gương, bóng dáng mờ nhạt lại hiện ra – lần này rõ ràng hơn: dáng một chàng trai trẻ, cao gầy, khuôn mặt tuấn tú nhưng phảng phất u buồn. Đôi mắt anh sâu thẳm, ánh nhìn không còn hăm dọa, mà nghiêng về lặng lẽ quan sát.
“Là tôi.” – Bóng người đáp, giọng như vọng ra từ nơi xa xăm.
Nhiên ôm chặt gối, giọng run rẩy:
“Anh… là Lâm?”
Bóng dáng khẽ gật đầu. Dù chỉ là một cái nghiêng đầu mơ hồ, nhưng đủ khiến tim cô thắt lại.
Cả hai chìm vào im lặng. Cuối cùng, Nhiên lấy hết can đảm thì thầm:
“Anh… vì sao lại dọa tôi?”
Lâm khẽ nhếch môi, nụ cười mờ nhạt thoáng qua:
“Ban đầu tôi muốn cô rời đi. Người sống thường không chịu nổi khí lạnh ở đây. Nhưng… cô lại ở lại.”
“Vì…” – Nhiên ngập ngừng, tay siết chặt mép chăn – “tôi nghe chuyện của anh. Tôi… muốn hiểu. Cái chết của anh… có gì không rõ ràng, đúng không?”
Đôi mắt Lâm thoáng tối lại. Anh im lặng hồi lâu, như bị chạm vào vết thương cũ. Giọng nói sau đó trầm thấp hơn, mang theo nỗi uất nghẹn:
“Đêm mưa năm ấy… không phải tai nạn. Nhưng tôi không nhớ hết. Có bàn tay nào đó… đã đẩy tôi.”
Lời nói ấy khiến toàn thân Nhiên lạnh buốt. Cô nghe rõ từng chữ, như lưỡi dao cứa vào màn đêm.
“Anh… bị giết?” – Câu hỏi bật ra, dù cổ họng cô nghẹn lại.
Lâm không trả lời thẳng. Anh chỉ nhìn Nhiên, ánh mắt sâu hoắm, rồi nói khẽ:
“Tôi không thể rời khỏi nơi này. Trừ khi… sự thật được sáng tỏ.”
Căn phòng im lặng. Nhiên cảm thấy mình vừa vô tình bước vào một bí mật chết chóc. Nhưng lạ lùng thay, thay vì bỏ chạy, lòng cô lại dấy lên sự thương cảm.
“Được.” – Cô thốt ra, chính mình cũng bất ngờ bởi sự dũng cảm ấy – “Nếu tôi có thể giúp anh… tôi sẽ thử.”
Lâm lặng nhìn cô rất lâu. Rồi, gương mặt mờ ảo thoáng dịu đi.
“Cô không sợ sao?”
Nhiên nuốt nước bọt. “Có. Nhưng… tôi tin anh không muốn hại tôi.”
Trong tích tắc, bóng dáng Lâm mờ dần, hòa vào không khí. Chỉ còn giọng nói nhẹ như gió:
“Cảm ơn… Nhiên.”
Tiếng thì thầm ấy ngân dài, mang theo một nỗi buồn khó tả.
Nhiên ngồi thẫn thờ bên mép giường, đôi mắt nhìn trân trân vào khoảng không. Trong tim cô, nỗi sợ chưa biến mất, nhưng cùng lúc đó, một mối liên kết mơ hồ vừa chớm nở – thứ liên kết giữa kẻ sống và người đã chết, giữa tò mò và định mệnh.
Đêm thứ hai khép lại, nhưng cô biết… đây chỉ mới là sự khởi đầu.