Ánh sáng buổi sáng tràn qua tấm rèm mỏng, rọi lên khuôn mặt Cố Như Nguyệt.
Cô mở mắt, cảm giác đầu tiên là… yên lặng. Một thứ yên lặng khác thường — không còn tiếng điện thoại réo vang, không còn tiếng trợ lý gọi dậy để kịp lịch quay.
Năm năm.
Năm năm rồi cô mới lại được nghe tiếng kim đồng hồ kêu từng nhịp một như thế này.
Cô rời giường, rót một ly nước ấm, nhìn mình trong gương.
Mái tóc đen dài xõa qua vai, gương mặt trắng nhưng hơi gầy, đôi mắt không còn long lanh như trước.
Thời gian đã cướp đi khỏi cô sự ngây thơ của tuổi đôi mươi, nhưng để lại một thứ khác — trầm tĩnh.
“Chị Nguyệt, bên đoàn phim Người giữ ký ức vừa gọi, họ xác nhận chị nhận vai chính nhé.”
Giọng trợ lý vang lên từ điện thoại.
Cô khẽ mỉm cười, giọng vẫn nhẹ:
“Ừ, chị biết rồi. Em gửi giúp chị lịch quay.”
Cúp máy, cô ngẩng lên nhìn tấm poster cũ treo trên tường — bộ phim đã khiến sự nghiệp của cô lao dốc không phanh.
Hồi đó, cô chỉ là một tân binh, tin tưởng vào tình yêu, tin vào người đàn ông từng nắm tay mình và nói: “Anh sẽ bảo vệ em.”
Nhưng hôm báo chí tung tin đồn cô “dựa hơi”, người đầu tiên im lặng… cũng chính là anh.
Cố Như Nguyệt hít sâu, nhét kịch bản vào túi xách.
Mọi chuyện cũ, cô nghĩ, đã qua rồi.
Buổi casting diễn ra ở một phim trường ngoại ô.
Khi bước vào, cô nhận thấy không khí khẩn trương lạ thường — đạo diễn, nhà sản xuất, quay phim đều đã ngồi sẵn.
Bộ phim lần này là tác phẩm chủ đề “kí ức và tình yêu” – một dự án lớn.
“Chào cô Cố.” – đạo diễn mỉm cười, giọng trầm. “Lần này chúng tôi muốn cô trở lại thật ấn tượng.”
“Cảm ơn đạo diễn, tôi sẽ cố gắng hết sức.” – Cô đáp.
Ánh đèn thử máy chiếu lên khuôn mặt cô, khiến mọi thứ như mờ đi.
Trợ lý của đạo diễn đưa cho cô bản thoại.
Cô cầm lấy, khẽ liếc qua – là cảnh chia tay của nhân vật chính.
Cố Như Nguyệt hít một hơi.
Đạo diễn nói:
“Cảnh này, đối phương của cô là một người đàn ông mà cô từng yêu, nhưng giờ phải chia tay. Không cần thoại nhiều, chỉ cần ánh mắt.”
Cô gật đầu.
Khi ánh sáng bật lên, cô ngẩng lên —
và tim cô khựng lại.
Người đứng đối diện không ai khác chính là Lâm Kỳ Dương.
Thời gian như ngừng trôi.
Anh vẫn như năm năm trước — cao, dáng điềm tĩnh, ánh mắt sâu đến mức khiến người khác không dám nhìn lâu.
Chỉ có điều, trong đôi mắt ấy, thay vì ấm áp, giờ là thứ gì đó lạnh lùng hơn, trưởng thành hơn, và có lẽ… mỏi mệt hơn.
“Lâu rồi không gặp.” – anh nói, giọng trầm và nhẹ.
“Ừ.” – cô đáp, một chữ thôi, nhưng dường như nghẹn lại trong cổ họng.
Đạo diễn phấn khởi: “Hai người từng hợp tác rồi đúng không? Tốt, vậy dễ phối hợp hơn. Chuẩn bị, bắt đầu!”
Máy quay khởi động.
Cố Như Nguyệt đứng dưới ánh đèn, tim đập dồn.
Cô nhìn vào đôi mắt anh, nhớ lại những buổi sáng từng nấu mì cho anh, nhớ cả những ngày đứng trước cửa nhà chờ anh về.
“Em ổn chứ?” – anh hỏi nhỏ, giọng anh không trong kịch bản.
Cô hơi giật mình, rồi mím môi: “Ừ.”
Đạo diễn chưa hô “cắt”, nhưng mắt cô đã cay xè.
Lần này, nước mắt không cần diễn.
Ánh đèn tắt.
Cảnh quay kết thúc, đoàn phim vỗ tay.
“Xuất sắc!” – đạo diễn hào hứng. “Hai người có cảm xúc thật tuyệt vời. Giữ nguyên tinh thần này cho buổi quay chính thức nhé.”
Cố Như Nguyệt cúi đầu chào, rời sân khấu.
Cô đi thật nhanh, sợ rằng chỉ cần chậm lại một chút, anh sẽ gọi tên cô – và cô sẽ không kìm được mà quay lại.
Cô thay đồ trong phòng hóa trang.
Tiếng mưa lất phất ngoài cửa sổ.
Cô nhìn thấy bóng anh trong gương — Lâm Kỳ Dương đứng ở cửa, ánh nhìn bình thản nhưng sâu thẳm.
“Anh không biết em sẽ nhận phim này.”
“Em cũng không biết anh sẽ đóng chính.”
Không khí như căng ra giữa hai người.
Cô cúi xuống sắp lại túi đồ, cố giữ giọng bình tĩnh:
“Chúng ta chỉ là bạn diễn, không cần bận tâm quá.”
Anh cười khẽ, giọng thấp:
“Bạn diễn? Ừ. Nhưng em khó mà chỉ coi là ‘bạn diễn’ lắm.”
Câu nói ấy khiến tim cô run lên.
Nhưng cô không đáp.
Anh tiến thêm một bước, đứng gần đến mức cô nghe rõ tiếng hít thở của anh.
“Mọi người nói, ánh mắt của em trong cảnh quay vừa rồi rất thật.” – anh nói.
“Diễn mà.” – cô khẽ trả lời.
“Thật không?” – anh hỏi, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe được.
Cô ngẩng lên, ánh nhìn cứng lại.
“Năm năm rồi, Lâm Kỳ Dương. Em không còn là cô gái của năm đó nữa.”
Anh cười, nụ cười có chút cay đắng:
“Nhưng anh vẫn là kẻ ngốc của năm đó, vẫn nhớ từng câu em nói.”
Một lúc sau, cô lên tiếng, giọng khẽ khàng:
“Đừng nhắc lại nữa. Phim quay xong, chúng ta coi như không quen biết.”
Anh nhìn cô hồi lâu, rồi gật nhẹ:
“Được. Nếu đó là điều em muốn.”
Cánh cửa khép lại sau lưng anh, để lại trong phòng một khoảng im lặng đến nghẹt thở.
Đêm hôm ấy, Cố Như Nguyệt ngồi trên ban công căn hộ nhỏ.
Thành phố vẫn sáng, ồn ào như mọi khi.
Cô mở điện thoại, thấy tin nhắn từ đạo diễn:
“Ngày mai chụp poster chính thức, có cả anh Lâm. Chuẩn bị trang phục nhé.”
Cô thả điện thoại xuống, cười nhẹ.
Trên mạng, đã bắt đầu xuất hiện dòng tiêu đề đầu tiên:
“Tình cũ tái hợp – Cố Như Nguyệt và Lâm Kỳ Dương cùng đóng phim tình cảm!”
Cô đọc mà lòng lặng đi.
Tựa như có điều gì đó vừa hé mở – vừa quen, vừa xa.
Lâm Kỳ Dương ngồi trong xe, nhìn qua cửa kính thấy hình cô phản chiếu trong màn mưa.
Trợ lý của anh hỏi:
“Anh, có cần đổi bạn diễn không? Nếu thấy khó xử…”
Anh lắc đầu:
“Không. Giữ nguyên.”
“Anh chắc chứ?”
“Ừ.” – Anh khẽ đáp, ánh mắt xa xăm. – “Lần này, anh muốn kết thúc vai diễn dang dở của năm năm trước.”
Mưa nặng hạt dần.
Đèn đường phản chiếu ánh vàng lên khuôn mặt anh – bình thản, nhưng trong mắt lại thấp thoáng một điều gì đó… không buông được.