tình nhân trên màn ảnh

Chương 2: ÁNH MẮT ĐẦU TIÊN SAU NĂM NĂM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khe cửa phim trường, chiếu lên sàn gỗ bóng loáng.

Cố Như Nguyệt bước vào, mang theo sự bình thản mà bản thân cố gắng duy trì. Tuy nhiên, trái tim cô vẫn đập nhanh mỗi khi nghĩ đến anh — Lâm Kỳ Dương — người đàn ông đã từng nắm tay cô, để lại nỗi đau không thể xóa.

Đạo diễn đứng trước mọi người, giọng hứng khởi:

“Các bạn đã sẵn sàng chưa? Chúng ta bắt đầu với cảnh quay quan trọng đầu tiên — buổi gặp lại sau năm năm!”

Cố Như Nguyệt hít một hơi thật sâu. Cảnh này là cảnh mở màn, cô sẽ gặp lại nhân vật nam chính sau nhiều năm xa cách — đúng như trong đời thực.

Anh đứng ở góc sân khấu, ánh mắt thâm trầm.

Lâm Kỳ Dương vẫn giữ dáng điềm tĩnh, tay nắm kịch bản nhưng ánh nhìn không rời cô.

Cô nhìn anh — hình ảnh quen thuộc ấy vẫn tồn tại nguyên vẹn trong ký ức, nhưng cũng có gì đó khác: trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn.

Máy quay bắt đầu lia theo từng bước chân, từng ánh mắt.

Cô cảm nhận được hơi thở của anh, và tất cả những ký ức năm năm trước ùa về: những lần anh cầm tay cô, những buổi chiều cùng nhau đi dạo, những nụ cười làm cô ngây ngất.

Đạo diễn hô “Cắt!”, nhưng cả hai vẫn đứng nguyên, không ai rời.

Cô nhắm mắt, thở dốc.

Anh cúi đầu, giọng nhẹ:

“Chiếc nhẫn… em vẫn còn giữ nó sao?”

Cô ngẩng lên, mắt nhìn anh, hơi lúng túng:

“Đó… chỉ là một kỷ vật. Không có nghĩa gì đâu.”

Nhưng trong ánh mắt cô, anh thấy một phần của năm năm trước, vẫn chưa tan.

Anh cười khẽ, nhưng nụ cười đó không đủ để xóa đi sự tiếc nuối:

“Em luôn giấu cảm xúc tốt quá.”

Cô im lặng, không dám đáp.

Máy quay tiếp tục lăn, bắt từng khoảnh khắc chân thực.

Buổi trưa, khi mọi người nghỉ giải lao, cô bước ra quán cà phê nhỏ cạnh phim trường để lấy nước.

Anh đi theo, nhẹ nhàng, không gây chú ý.

“Anh muốn đi cùng em.”

Cô lắc đầu, khẽ cười:

“Chỉ là mua nước thôi mà.”

Anh đứng bên cạnh, ánh mắt dò xét:

“Em vẫn hay cười như thế. Năm năm trước, anh thích ánh mắt đó nhất.”

Cô hơi giật mình, tim đập nhanh.

Năm năm… và bây giờ, cô vẫn không thể tránh khỏi sức hút của anh.

Anh cúi xuống, giọng trầm ấm:

“Em còn giữ chiếc nhẫn bạc… cho anh sao?”

Cô nhìn xuống, tay chạm vào túi áo.

“Đó… chỉ là kỷ vật thôi.”

Nhưng trong lòng, cô biết, không chỉ là kỷ vật, mà là một phần trái tim cô chưa từng trao ai khác.

Buổi chiều, cảnh quay ngoài trời kết thúc.

Anh bước tới gần cô, ánh mắt dừng lại nơi tay cô, nơi chiếc nhẫn.

“Em không cần giấu anh nữa. Anh biết em vẫn còn tình cảm.”

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh:

“Anh… đừng hiểu nhầm. Chúng ta… chỉ là bạn diễn thôi.”

Anh khẽ cười, đặt tay lên vai cô:

“Anh không cần hiểu nhầm. Anh chỉ muốn biết… em còn đó, còn tình cảm đó, hay đã quên hết?”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, và trong ánh mắt ấy, anh đọc thấy tất cả: nỗi nhớ, sự do dự, và cả tình cảm chưa bao giờ phai.

Khi đoàn phim về hết, cô ngồi lại một mình trong phòng hóa trang.

Chiếc nhẫn bạc trên tay lấp lánh dưới ánh đèn.

Cô tự hỏi: liệu mình có nên buông bỏ quá khứ? Hay giữ nó như một phần của chính mình?

Cửa phòng khẽ mở, anh đứng ngoài, giọng trầm:

“Ngày mai, cảnh quay lớn nhất sẽ diễn ra. Anh sẽ không để em phải giả vờ. Anh muốn mọi thứ thật.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt hòa lẫn giữa sợ hãi và mong đợi.

“Anh… liệu em có đủ dũng khí để đối mặt với anh không?”

Anh tiến lại gần, ánh mắt thẳm sâu:

“Anh tin em đủ dũng khí. Và anh… cũng vậy.”

Cô cảm nhận được hơi thở anh gần kề, tim mình đập rộn ràng.

Mưa nhẹ rơi ngoài cửa sổ, ánh sáng đèn phản chiếu lên chiếc nhẫn, như nhắc nhở cả hai về quá khứ, về lời hứa, về tình yêu chưa từng phai.

Cố Như Nguyệt ngồi lặng, tay vẫn cầm chiếc nhẫn bạc.

Cô biết rằng mọi thứ sắp tới sẽ khó khăn.

Không chỉ là cảnh quay, không chỉ là phim ảnh, mà là trái tim cô, là anh, là tất cả những gì từng mất và giờ đây đang trở lại.

Cô nhắm mắt, hít sâu, tự nhủ:

Lần này, em sẽ không để mọi thứ trôi qua. Em sẽ đối diện anh, đối diện cảm xúc, đối diện quá khứ. Dù khó khăn, dù đau đớn, em sẽ bước tiếp.

Và ở đâu đó, anh cũng đang đứng ngoài trời, nhìn về phía phòng hóa trang, ánh mắt trầm lắng:

Anh sẽ không để em đi lần nữa. Chiếc nhẫn này… là minh chứng cho điều đó.

Mưa rơi, ánh sáng phản chiếu, ký ức và hiện tại giao nhau.

Một cuộc tái ngộ không chỉ là vai diễn trên phim trường… mà là sự khởi đầu cho một hành trình cảm xúc, nơi hai trái tim từng xa cách đang dần hòa nhịp lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×