tình nhân trên màn ảnh

Chương 11: BƯỚC NGOẶT HỒI 3


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng len qua tấm rèm cửa phòng khách sạn, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp của Cố Như Nguyệt.

Cô ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách cà phê, nhưng mắt nhìn xa xăm ra thành phố lấp lánh ánh đèn.

Áp lực từ showbiz, dư luận và những hiểu lầm vừa qua vẫn chưa rời khỏi tâm trí cô.

Bên cạnh cô, chiếc nhẫn bạc lấp lánh dưới ánh sáng, như nhắc nhở cô về tình yêu bền chặt với Lâm Kỳ Dương, nhưng cũng là lời nhắc nhở về trách nhiệm, thử thách mới đang chờ đón.

Anh xuất hiện trong phòng, vẻ mặt trầm, nhưng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

“Em dậy rồi à?” Giọng anh trầm ấm, pha chút lo lắng.

“Dạ, em thức từ sớm. Chỉ là… suy nghĩ quá nhiều.” Cô thở dài, nhìn anh, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn không dễ giấu.

Anh ngồi xuống cạnh cô, nắm tay cô:

“Em đừng lo lắng quá. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên em.”

Cô khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn.

Năm năm xa cách, mọi thứ tưởng chừng đã ổn, nhưng giờ đây, khi quay lại bên nhau, cô nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những khoảnh khắc hạnh phúc mà còn là thử thách, là đối mặt với chính bản thân, với sự nghiệp và dư luận.

Buổi sáng hôm đó, đoàn phim chuẩn bị một cảnh quay quan trọng tại một studio sang trọng.

Cảnh quay yêu cầu họ diễn một phân đoạn tình cảm mãnh liệt, đối diện trực tiếp với ánh sáng chói chang của máy quay, và dưới sự chứng kiến của toàn bộ ekip.

Cố Như Nguyệt bước vào, cảm giác áp lực dâng lên.

Anh tiến tới, giọng dịu dàng:

“Em sợ không?”

Cô lắc đầu, giọng run run:

“Em… sợ, nhưng em sẽ không bỏ cuộc. Em sẽ ở bên anh.”

Máy quay bắt đầu lăn, ánh sáng chiếu sáng khắp studio.

Họ trao nhau ánh mắt, hơi thở và nụ cười.

Mỗi cử chỉ đều mang theo cảm xúc thật, không còn diễn xuất nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi áp lực, mọi dư luận, mọi hiểu lầm… đều tan biến.

Chỉ còn lại tình yêu, chỉ còn lại họ.

Sau cảnh quay, đạo diễn gọi họ vào phòng làm việc để bàn về cảnh quay tiếp theo.

Đột nhiên, một đồng nghiệp nam xuất hiện, mang theo một thông tin nhạy cảm về quá khứ của Lâm Kỳ Dương.

“Anh Lâm, chuyện năm xưa cô Nguyệt có nghe chưa? Một số tin đồn đang lan truyền…”

Anh nhíu mày, ánh mắt trầm, nhưng không giận dữ.

Cô cảm nhận được sự lo lắng trong ánh mắt anh, nhưng anh vẫn nắm tay cô, truyền cho cô sự bình tĩnh.

Cô hít sâu, giọng dịu:

“Anh… em không muốn chuyện cũ ảnh hưởng đến chúng ta.”

Anh ôm cô vào lòng, giọng trầm:

“Đúng vậy. Quá khứ chỉ là quá khứ. Chúng ta sống cho hiện tại và tương lai.”

Buổi chiều, thử thách mới xuất hiện: một sự kiện lớn của showbiz, nơi họ phải xuất hiện trước hàng trăm ống kính, đối mặt với dư luận và fan hâm mộ.

Cô mặc váy dạ hội, trang điểm tinh tế, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự căng thẳng.

Anh đi bên cạnh, ánh mắt trầm ấm:

“Em đừng lo. Quan trọng là chúng ta hiểu nhau.”

Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài:

“Anh… em sợ dư luận sẽ làm anh thất vọng.”

Anh ôm cô vào lòng, giọng trầm nhưng kiên định:

“Không bao giờ. Em không làm anh thất vọng. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

Máy quay bắt đầu lăn, ánh đèn chiếu sáng khắp hội trường.

Họ trao nhau ánh mắt, nụ cười và tình cảm thật sự.

Dư luận, showbiz và áp lực… tất cả đều biến mất trước sức mạnh tình yêu họ dành cho nhau.

Tối hôm đó, cả hai trở về khách sạn, cảm giác vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc.

Cô ngồi một góc phòng, tay cầm chiếc nhẫn bạc, nhìn ánh sáng lung linh từ thành phố bên ngoài.

Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dịu dàng:

“Em lại nghĩ về áp lực phải không?”

Cô gật đầu, giọng run run:

“Em… sợ. Sợ mình sẽ làm anh thất vọng.”

Anh nắm tay cô, ánh mắt dịu:

“Không bao giờ. Em đã mạnh mẽ vượt qua bao nhiêu thử thách rồi. Còn gì khó khăn nữa đâu?”

Cô tựa vào vai anh, cảm giác ấm áp lan tỏa.

Chiếc nhẫn bạc lấp lánh dưới ánh đèn, minh chứng cho tình yêu bền vững và sự kiên cường của họ trước mọi thử thách.

Ngày hôm sau, một thử thách quan trọng xuất hiện: ekip đề nghị họ tham gia một bộ phim spin-off, yêu cầu họ phải cùng nhau diễn xuất trước công chúng trong một cảnh quay đặc biệt.

Cô nhìn anh, đôi mắt tràn đầy quyết tâm:

“Anh… em sẵn sàng. Dù có khó khăn thế nào, em sẽ cùng anh vượt qua.”

Anh mỉm cười, giọng trầm:

“Vậy thì cùng nhau, chúng ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”

Máy quay bắt đầu lăn, ánh sáng chiếu khắp sân khấu.

Họ trao nhau ánh mắt, nụ cười và hơi thở.

Cảm xúc dâng trào, mọi áp lực, hiểu lầm, dư luận… đều biến mất.

Chỉ còn lại tình yêu và sự đồng hành vững chắc của hai người.

Đêm đến, họ đứng trên ban công khách sạn, nhìn thành phố lung linh ánh đèn.

Anh ôm cô từ phía sau, giọng trầm ấm:

“Bước ngoặt Hồi 3 đã bắt đầu. Thử thách, áp lực, dư luận… đều không quan trọng. Quan trọng là chúng ta đã tìm thấy nhau.”

Cô tựa vào anh, nước mắt lăn dài:

“Vâng… từ giờ, dù sóng gió có đến, em sẽ không rời anh nữa.”

Một bước ngoặt lớn đã mở ra: tình yêu của họ đã vượt qua thử thách Hồi 2, và bước vào giai đoạn sâu sắc hơn, nơi cảm xúc, sự nghiệp và dư luận sẽ tiếp tục kiểm tra sức mạnh của trái tim họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×