Sáng hôm sau, Cố Như Nguyệt thức dậy với cảm giác nặng trĩu.
Áp lực từ dư luận vẫn chưa lắng, cộng thêm lịch trình dày đặc của đoàn phim khiến cô gần như kiệt sức.
Anh nhắn tin từ phòng kế bên:
“Em dậy chưa? Hãy ăn sáng trước khi cảnh quay bắt đầu.”
Cô mở điện thoại, nhìn dòng tin nhắn, cảm giác ấm áp trỗi dậy giữa bộn bề lo lắng.
Nhưng khi bước ra sảnh khách sạn, cô phát hiện phóng viên đã đứng chờ sẵn, ánh mắt liếc nhìn, ống kính máy ảnh lia khắp nơi.
Một dòng chú thích xuất hiện trên mạng xã hội:
“Cặp đôi nổi tiếng nhất showbiz tái hợp: tình cảm thật hay chỉ là chiêu trò?”
Cô hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác áp lực và mệt mỏi dâng lên.
Anh bước tới, nắm tay cô, giọng trầm ấm:
“Đừng để họ làm em căng thẳng. Chúng ta biết sự thật, và đó là tất cả những gì quan trọng.”
Cô nhìn anh, ánh mắt ấm áp, tim đập dồn dập.
Dù dư luận có mạnh mẽ đến đâu, anh vẫn là điểm tựa vững chắc duy nhất của cô.
Buổi sáng, cảnh quay đầu tiên là cảnh tình cảm giữa hai người trong phòng khách sang trọng.
Ánh đèn chiếu sáng khắp phòng, máy quay sẵn sàng, nhưng cả hai đều cảm nhận được sức nặng từ dư luận và lịch trình phim dày đặc.
Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Em sợ không?”
Cô mỉm cười, ánh mắt tràn đầy quyết tâm:
“Em sợ, nhưng em sẽ không bỏ cuộc. Em sẽ ở bên anh.”
Máy quay bắt đầu lăn, từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng lời nói đều tràn đầy cảm xúc thật.
Không còn diễn xuất nữa, họ trao nhau hơi ấm, ánh mắt dịu dàng nhưng dày đặc yêu thương.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi mệt mỏi, mọi áp lực, mọi dư luận đều tan biến.
Chỉ còn lại họ, tình cảm họ dành cho nhau, và trái tim hòa cùng nhịp tim.
Buổi trưa, một thử thách khác xuất hiện: đoàn phim thông báo họ phải tham dự một buổi lễ quảng bá lớn, trước hàng trăm ống kính máy ảnh và fan hâm mộ.
Cô mặc váy dạ hội, trang điểm cầu kỳ, nhưng vẫn cảm nhận áp lực nặng nề từ dư luận.
Anh đi bên cạnh, giọng trầm:
“Em hãy nhớ, dù mọi người nghĩ gì, chúng ta biết sự thật. Và chúng ta sẽ vượt qua tất cả.”
Cô nhìn anh, nước mắt trào ra, vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc:
“Anh… em sợ mình sẽ làm anh thất vọng.”
Anh ôm cô vào lòng, giọng trầm ấm nhưng quyết liệt:
“Không bao giờ. Em không làm anh thất vọng. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với tất cả.”
Máy quay bắt đầu lăn, ánh đèn chiếu sáng sân khấu, từng bước đi, từng ánh mắt, từng nụ cười đều mang theo cảm xúc thật.
Họ ôm nhau, trao ánh mắt, và trong khoảnh khắc ấy, không còn diễn xuất nào nữa.
Buổi chiều, một hiểu lầm mới xuất hiện: một bức ảnh được đăng lên mạng, chụp cảnh cô và một đạo diễn nam khác đứng gần nhau trong hậu trường.
Dòng chú thích trên mạng:
“Cô ấy lại thân thiết với người khác, Lâm Kỳ Dương liệu có biết không?”
Cô nhìn bức ảnh, cảm giác tức giận và bất lực dâng lên.
Anh nhìn bức ảnh, ánh mắt trầm sâu, nhưng không giận dữ:
“Em có giải thích không?”
Cô thở dài, giọng run run:
“Em… em không biết phải giải thích thế nào. Đó chỉ là công việc, không có gì hơn.”
Anh nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng:
“Anh biết. Em không cần giải thích với người khác. Quan trọng là chúng ta hiểu nhau.”
Nhưng dư luận vẫn không ngừng, các bài viết liên tục xuất hiện, kéo theo những lời bình luận cay nghiệt.
Cô cảm thấy mệt mỏi, muốn trốn tránh tất cả.
Tối hôm đó, đoàn phim tổ chức tiệc nhỏ để khép lại phần quay đầu tiên của bộ phim.
Cô ngồi một góc, tay cầm chiếc nhẫn bạc, cảm giác vừa mệt mỏi vừa căng thẳng.
Anh bước tới, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt dịu dàng:
“Ngày hôm nay… em mạnh mẽ quá.”
Cô mỉm cười, giọng nhẹ:
“Em phải mạnh mẽ. Không chỉ vì bản thân, mà còn vì anh.”
Anh ôm cô vào lòng, giọng trầm:
“Anh tự hào về em. Từ giờ về sau, dù có bất cứ thử thách nào, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”
Cô tựa đầu vào vai anh, cảm giác ấm áp lan tỏa.
Chiếc nhẫn bạc lấp lánh dưới ánh đèn, như minh chứng cho tình cảm bền vững, cho lời hứa và cho bước ngoặt mới trong hành trình tình cảm của họ.
Ngày hôm sau, cảnh quay cuối cùng cho phần đầu của bộ phim diễn ra.
Họ phải thực hiện cảnh ôm nhau dưới mưa nhân tạo, trước sự chứng kiến của toàn bộ đoàn phim và fan hâm mộ.
Anh nhìn cô, ánh mắt trầm và dịu dàng:
“Em sẵn sàng chưa?”
Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhưng chắc:
“Em sẵn sàng. Dù dư luận thế nào, em vẫn sẽ ở bên anh.”
Máy quay bắt đầu lăn, ánh đèn chiếu sáng cả sân khấu.
Họ ôm nhau, trao ánh mắt, nụ cười và cả cảm xúc thật.
Mọi cử chỉ, ánh mắt và lời nói đều tràn đầy tình cảm, không còn diễn xuất nữa.
Sau cảnh quay, cả hai đứng im, nhìn nhau, tim đập dồn dập.
Anh khẽ thở dài, giọng trầm:
“Chúng ta đã vượt qua tất cả rồi.”
Cô mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm trào dâng:
“Vâng… dù thử thách hay hiểu lầm, chúng ta vẫn ở bên nhau.”
Anh nắm tay cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thứ, em nhé?”
Cô khẽ gật đầu, nước mắt lăn dài, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Chiếc nhẫn bạc lấp lánh trong tay cô, minh chứng cho tình cảm chưa từng phai, cho lời hứa và cho sự kiên cường trước mọi thử thách.
Đêm đến, họ đứng trên ban công khách sạn, nhìn thành phố ánh sáng lung linh.
Anh ôm cô từ phía sau, giọng trầm:
“Thử thách đã đi qua, dư luận, áp lực, mọi thứ… đều không quan trọng. Quan trọng là chúng ta đã tìm thấy nhau.”
Cô tựa vào anh, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể:
“Vâng… từ giờ, dù bão giông có đến, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau vượt qua.”
Một bước ngoặt lớn của Hồi 2 đã được hoàn tất: thử thách, hiểu lầm, dư luận và áp lực đã qua đi, để lại bình yên và tình yêu vững chắc giữa hai người.
Nhưng phía trước, vẫn còn những thử thách, những cảm xúc mới và cao trào tiếp theo, chuẩn bị mở ra Hồi 3 với tình yêu sâu sắc và những xung đột cá nhân chưa từng có.