Trong những tuần đầu tiên, An sống trong sự tê liệt về cảm xúc. Cô học cách trở thành Minh – Đoàn Minh – người thừa kế hoàn hảo.
Cô phải dành hàng giờ để nghiên cứu hồ sơ, video cũ của Minh, học thuộc các thông tin kinh tế, lịch sử nghệ thuật, và những câu chuyện phiếm về giới thượng lưu. Cô luyện tập cách ngồi thẳng lưng, ánh mắt luôn nhìn thẳng và lạnh lùng. Điều khó nhất là không cười và không thể hiện sự đồng cảm. Minh, trong vai diễn của An, là một người kiêu ngạo, ít nói và luôn giữ khoảng cách.
"Ngài Minh, ngài phải quyết đoán hơn," Bà Quản gia sửa sai khi An vô tình ngập ngừng trước một quyết định kinh doanh nhỏ. "Sự do dự là điểm yếu. Ngài Đoàn Minh không có điểm yếu."
An cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Cô bị nhốt trong lồng lụa, và người duy nhất bầu bạn với cô chính là chiếc mặt nạ của anh trai mình. Đêm đến, cô thường ngồi lặng lẽ trong phòng, ngắm nhìn bức chân dung của Minh, cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc với người anh song sinh bí ẩn. Minh đang bệnh tật, bị giấu đi; còn cô, cô đang khỏe mạnh, nhưng lại bị xóa bỏ.
Cánh Cửa Bí Mật
Sự ngột ngạt của vỏ bọc Minh dần nuốt chửng An. Cô nhớ mùi đất, nhớ cảm giác được làm việc bằng đôi tay, và nhớ cái tên An mà cô đã phải chôn sâu.
Một buổi chiều, sau một cuộc họp căng thẳng, An không thể chịu đựng được nữa. Cô lén lút tìm đến một lối thoát bí mật mà cô đã khám phá ra từ nhỏ: một cánh cửa nhỏ phía sau nhà kính dẫn ra khu vườn phía sau và một con hẻm vắng.
Cô nhanh chóng thay bộ vest sang trọng bằng một chiếc áo hoodie rộng thùng thình và quần jean cũ. Cô không trang điểm, không mang theo bất cứ thứ gì có giá trị. Cô chỉ mang theo chính mình – An, người thợ làm vườn và nghệ thuật.
Cô chạy đến khu chợ cũ kỹ nằm cách biệt với khu biệt thự. Ở đó, cô không phải là Đoàn Minh. Cô chỉ là một cô gái bình thường đi tìm những hạt giống mới và dụng cụ làm vườn.
Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
An tìm thấy một cửa hàng thủ công nhỏ, cũ kỹ, nép mình trong một con hẻm. Tên cửa hàng được viết bằng sơn mộc mạc: "Xưởng Mộc Khải".
Mùi gỗ thông, sáp ong và sơn dầu thoang thoảng bay ra, dễ chịu hơn rất nhiều so với mùi nước hoa đắt tiền trong dinh thự.
Bên trong, một người đàn ông đang tập trung mài dũa một chiếc khung tranh gỗ. Anh ta mặc áo phông lấm lem bụi gỗ, tóc hơi rối, nhưng ánh mắt lại sáng và đầy nhiệt huyết. Đó là Khải.
Khải ngẩng đầu lên, thấy An đang đứng ở cửa. Anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp, không hề có sự tính toán hay kính trọng như những người cô gặp ở dinh thự.
"Chào cô," Khải nói, giọng anh trầm ấm. "Cô tìm gì ạ?"
An cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô không chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
"Tôi... tôi đang tìm vật liệu. Gỗ thông loại tốt. Và... có vẻ như anh rất yêu công việc của mình," An nói, giọng cô hơi lắp bắp.
Khải cười. "Yêu thì dễ, sống được bằng nó thì khó. Nhưng đúng vậy, tôi là Khải, chủ xưởng. Tôi chỉ làm đồ thủ công, không phải đồ quý tộc. Cô có vẻ không hợp với nơi này cho lắm."
An cảm thấy bị chạm tự ái. "Tại sao anh nói vậy?"
"Vì ánh mắt của cô," Khải đáp, đặt dụng cụ xuống. "Nó có vẻ sợ hãi và mệt mỏi như người vừa thoát khỏi một nhà tù sang trọng. Giới thượng lưu các cô thường như vậy."
Lời nói của Khải như một cú đấm. Nó chính xác. Anh ta nhìn thấu cô một cách dễ dàng, điều mà không ai ở Dinh thự họ Đoàn làm được.
"Tôi không phải giới thượng lưu," An nói, giọng cô trở nên kiên quyết hơn. "Tên tôi là Mai. Tôi là thợ làm vườn. Tôi chỉ đến đây mua đồ."
An đã nói dối. Cô phải tạo ra một cái tên, một danh tính, một vỏ bọc mới để bảo vệ bản chất thật của mình. Mai. Đó là tên người mẹ quá cố của cô.
Khải không nghi ngờ. Anh chỉ nhún vai. "Mai, vậy thì Mai. Cô cần gỗ thông? Chúng ta sẽ xem."
Họ dành cả buổi chiều nói chuyện về gỗ, về cách chăm sóc cây cối, về nghệ thuật chân thật. Khải nói về sự căm ghét của mình đối với giới nhà giàu, những kẻ chỉ biết tiền bạc mà không biết giá trị của lao động. An lắng nghe, cảm thấy vừa tội lỗi vừa được giải thoát.
Khi trời tối, An vội vàng rời đi. Cô biết cô đã vượt quá giới hạn cho phép.
"Hẹn gặp lại, Mai," Khải nói, ánh mắt anh đầy sự mong đợi.
An chỉ gật đầu, chạy vụt đi. Cô đã tìm thấy một cánh cửa dẫn đến cuộc sống thật, và cô đã phải lòng người đàn ông giữ cánh cửa đó. Nhưng cô không biết rằng, cô đang xây dựng mối quan hệ trên một lời nói dối, và sự thật đó sẽ sớm quay lại ám ảnh cô.