tình tay ba thân phận giả mạo

Chương 3 : Cái Tên Giả, Tình Yêu Thật


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày gặp Khải, cuộc sống của An có thêm một mục đích. Mỗi khi cô cảm thấy ngột ngạt trong vỏ bọc Minh, cô lại lén lút trốn đến khu phố cũ, trở thành Mai - cô thợ làm vườn giản dị. Đó là bí mật nhỏ bé và quý giá nhất của cô.

An và Khải gặp nhau đều đặn. Họ không hẹn hò ở những nơi lãng mạn, mà ở chính xưởng mộc của anh. Khải dạy cô cách mài gỗ, cách phân biệt các loại vân gỗ, còn An thì kể cho anh nghe về các loài hoa, về cách cây cối hấp thụ ánh sáng. Họ đã xây dựng một thế giới nhỏ bé chỉ dành cho riêng hai người, hoàn toàn không có sự xa hoa hay dối trá.

Một buổi chiều, khi đang cùng Khải đóng một chiếc kệ gỗ, An vô tình để một mảnh gỗ đâm vào ngón tay. Máu rỉ ra, nhưng An không hề kêu lên. Khải vội vã lấy băng dán, chăm sóc vết thương cho cô.

"Mai, cô có vẻ không quen làm những việc này," Khải nói, ánh mắt anh đầy vẻ băn khoăn. "Tay cô mềm quá."

An giật mình. "Tôi… tôi thường dùng găng tay," cô nói dối. An, với thân phận "Minh", chưa từng phải làm bất cứ việc gì bằng tay.

Khải nhìn cô, ánh mắt anh nheo lại đầy vẻ suy tư. "Tôi thấy cô có một nỗi buồn rất lớn trong mắt. Giống như cô đang bị giam cầm vậy. Thật sự cô là ai, Mai?"

An cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Cô không thể nói sự thật. Cô chỉ mỉm cười, một nụ cười nửa vời mà cô đã học được từ Minh. "Tôi chỉ là một cô gái bình thường đang cố gắng tìm kiếm sự bình yên."

Khải không truy hỏi thêm. Anh chỉ siết chặt tay cô. "Dù cô là ai, tôi cũng sẽ ở bên cô. Tôi sẽ là nơi bình yên của cô."

Lời hứa của Khải làm An cảm động đến rơi nước mắt. Cô đã quá quen với những lời hứa rỗng tuếch, những mối quan hệ chỉ vì lợi ích. Tình yêu của Khải, một tình yêu chân thật đến từ một người xa lạ, đã trở thành thứ duy nhất cô có thể bám víu.

Vào một buổi tối khác, An không thể trốn ra ngoài. Cô phải đóng vai Minh tham dự một buổi đấu giá từ thiện của giới thượng lưu. Tiếng nhạc du dương, những bộ váy lộng lẫy và những nụ cười giả tạo vây quanh cô. An cảm thấy nghẹt thở.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một bức tranh được mang ra để đấu giá. Đó là một bức tranh sơn dầu về một người phụ nữ đang ngồi trên một chiếc ghế mộc mạc, tay cầm một cuốn sách, mái tóc dài buông lơi. Ánh mắt người phụ nữ ấy lại đầy vẻ buồn bã và cô độc.

Mô tả bức tranh ghi: "Tác phẩm của một nghệ sĩ vô danh, được gọi là 'Bóng Hình Cô Đơn'".

Trái tim An đập mạnh. Đó chính là bức chân dung của mẹ cô, do chính cha cô vẽ từ nhiều năm trước. Bức tranh này đã bị cha cô cất giấu và không bao giờ muốn ai nhìn thấy.

"Thưa ngài Minh, bức tranh này là một tác phẩm hiếm có. Có tin đồn nó chứa đựng một bí mật lớn của gia đình người đã vẽ nó," một vị khách nói với An.

An đã được Bà Quản gia dạy rằng "Minh" không bao giờ được bộc lộ cảm xúc. Nhưng cô không thể kìm nén. Cô đưa ra một mức giá cao ngất ngưởng, quyết tâm mua lại bức tranh bằng mọi giá.

Khi cô đang chìm trong cảm xúc, một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau:

"Vật đấu giá tiếp theo là một chiếc khung tranh bằng gỗ, được chế tác thủ công tinh xảo bởi một nghệ nhân trẻ tuổi và tài năng, Khải."

An quay lại. Khải đứng đó, không hề hay biết rằng "Minh" đang hiện diện. Anh đang giới thiệu tác phẩm của mình trước toàn bộ giới thượng lưu mà anh căm ghét. An thấy rõ sự bối rối và khó chịu trên khuôn mặt anh.

An nhìn Khải, rồi nhìn vào chiếc khung tranh của anh. Nó đơn giản, mộc mạc, nhưng vô cùng tinh tế, phản ánh đúng con người anh. Trong khi đó, cô đang đấu giá một bức tranh về mẹ mình, dùng số tiền khổng lồ của gia đình mà cô không muốn.

Hai thế giới, hai con người, hai mối tình. Tất cả đang đan xen vào nhau một cách nguy hiểm. An nhận ra một điều khủng khiếp: Tình yêu của cô dành cho Khải càng chân thật bao nhiêu, sự dối trá của cô càng lớn bấy nhiêu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×