Áp lực từ cuộc hôn nhân chính trị sắp đặt với Quỳnh Chi siết chặt lấy An. Mỗi ngày, cô phải dành thêm thời gian để tham gia các buổi tiệc và gặp gỡ đối tác, đảm bảo vai diễn Minh được trọn vẹn. Điều đó đồng nghĩa với việc cô phải cắt giảm những lần trốn thoát để gặp Khải (dưới cái tên Mai).
Sự thiếu vắng đột ngột của Mai khiến Khải bồn chồn.
"Cô ấy bận. Công việc thợ làm vườn không đơn giản," Khải nói với chính mình, nhưng anh không thể xua đi cảm giác trống rỗng. Anh nhớ ánh mắt An/Mai, nhớ những câu chuyện vụn vặt về cây cỏ của cô, và cả sự mâu thuẫn sâu sắc trong tính cách của cô.
Sự Mất Mát Của Cái Tôi
Tại dinh thự, An phải đối diện với sự dò xét của Bà Quản gia và cha cô. Họ nhận thấy có một sự mềm yếu bất thường trong phong thái của Minh.
"Ngài Minh, ngài đã không quyết đoán trong buổi họp hội đồng hôm nay," Bà Quản gia nhắc nhở, ánh mắt sắc như dao. "Ngài đã nhượng bộ quá nhiều với đối tác. Ngài Đoàn Minh không bao giờ nhượng bộ."
An phải dùng lý trí để điều chỉnh lại cảm xúc. Cô biết sự mềm yếu này đến từ những khoảnh khắc cô được là An bên Khải. Cô càng yêu Khải, cô càng cảm thấy tội lỗi với Khải, và cô càng muốn được là chính mình.
Bữa tối hôm đó, An (vai Minh) được yêu cầu ngồi đối diện với bức tranh “Bóng Hình Cô Đơn” mà cô đã đấu giá được.
"Con đã đấu giá bức tranh này với giá cao ngất ngưởng, Minh," Ông Thạch nói, giọng đầy ý tứ. "Ta biết con không quan tâm đến nghệ thuật. Con mua nó vì nó là bức tranh về mẹ con."
An giật mình. Cô đã tưởng rằng hành động đó chỉ là một sự bộc phát cảm xúc.
"Không, thưa Cha," An đáp, giọng cô lạnh lùng nhất có thể. "Tôi mua nó vì nó là một tài sản có giá trị và có thể tăng lợi nhuận. Cảm xúc là thứ xa xỉ. Tôi không có nó."
Ông Thạch nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt ông như đang quét qua tâm hồn cô. "Tốt. Ta muốn thấy sự kiêu ngạo đó, Minh. Nhưng ta cũng muốn con biết: Minh là người lạnh lùng, nhưng không phải vô tri. Đôi khi, sự thấu hiểu lại là vũ khí tốt nhất."
Lời nói của cha cô ám chỉ rằng Minh thật sự có chiều sâu tâm lý. An nhận ra: Diễn vai một người lạnh lùng dễ hơn diễn vai một người phức tạp. Cô phải cố gắng hiểu Minh thật sự là người như thế nào để vai diễn không bị sụp đổ.
Cái Giá Của Một Cây Đàn Cũ
Trong lúc đó, Khải đã quyết định tìm đến Mai. Anh nhớ rằng Mai từng nói cô thích đàn piano cũ kỹ. Anh tìm được một chiếc đàn piano bỏ đi, quyết định sửa chữa nó để tạo bất ngờ cho cô.
Anh dành nhiều đêm để đục đẽo, đánh bóng từng phím đàn. Công việc làm anh quên đi sự bực tức với giới thượng lưu và sự vắng mặt của Mai.
Cuối cùng, chiếc đàn hoàn thành. Khải gửi tin nhắn cho Mai qua một hộp thư bí mật mà họ đã tạo ra (một chiếc lọ thủy tinh giấu dưới gốc cây nhài trong khu vườn bí mật của An).
An nhận được tin nhắn và cảm thấy vui mừng khôn xiết. Cô không thể cưỡng lại mong muốn được gặp Khải.
Cô lại lén lút trốn khỏi dinh thự. Khải đang chờ cô. Anh dắt cô đến xưởng mộc, nơi chiếc đàn piano cũ được đặt trang trọng.
"Đó là của cô, Mai," Khải nói, ánh mắt anh đầy vẻ tự hào. "Tôi đã sửa nó. Đổi lại, tôi chỉ cần cô hứa: Cô sẽ không bao giờ bỏ rơi nó, cũng như không bao giờ bỏ rơi tôi."
An đi đến bên chiếc đàn, lướt nhẹ ngón tay lên những phím đàn. Cô cảm thấy hạnh phúc thực sự sau nhiều tuần bị giam hãm.
"Cảm ơn anh, Khải," An thì thầm. "Tôi hứa. Tôi sẽ không bao giờ bỏ anh."
Trong khoảnh khắc đó, Khải nhận thấy một điều kỳ lạ: Ngón tay của Mai, mặc dù có vài vết chai sần nhỏ do làm vườn, nhưng lại có đường nét tinh tế và độ đàn hồi hoàn hảo của người chơi nhạc cụ chuyên nghiệp.
Anh chợt nhớ: Mai nói cô là thợ làm vườn, không phải nghệ sĩ.
"Mai, cô biết chơi đàn sao?" Khải hỏi, ánh mắt anh đầy sự dò xét.
An giật mình. Cô đã quá đắm chìm trong hạnh phúc mà quên đi vỏ bọc. Cô phải nói dối lần nữa.
"Không... không giỏi," An nói, vội vàng rút tay lại. "Chỉ là... tôi đã học được vài năm. Nó chỉ là một sở thích."
Khải nhìn cô, sự nghi ngờ dâng lên trong lòng. Anh biết Mai đang giấu điều gì đó. Nó không phải là điều tệ hại, nhưng nó mâu thuẫn với con người giản dị mà cô cố thể hiện.
Khải ôm cô vào lòng, xoa dịu sự nghi ngờ của mình. "Dù sao thì, cô là người duy nhất khiến tôi cảm thấy bình yên. Cô không cần phải nói với tôi mọi thứ. Chỉ cần cô đừng thay đổi."
An ôm chặt lấy Khải, nước mắt cô thấm ướt vai anh. Sự dối trá của cô đã sắp vượt quá sức chịu đựng của cả hai.
Và cô không biết rằng, ở một nơi nào đó, Minh – người anh trai thật sự của cô – đang dần hồi phục, và anh ta sắp trở về để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình.