tình tay ba thân phận giả mạo

Chương 4 : Lời Hứa Ngây Thơ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi đấu giá, An (dưới vỏ bọc Minh) đã thắng cả hai vật phẩm: bức tranh “Bóng Hình Cô Đơn” và chiếc khung tranh của Khải. An không muốn giữ khung tranh; cô biết Khải sẽ cảm thấy bị xúc phạm vì tác phẩm tâm huyết của anh bị bán cho một kẻ "quý tộc" lạnh lùng như Minh.

Cô lén lút đến xưởng mộc của Khải vào đêm muộn. Chiếc khung tranh được đặt trước cửa, kèm theo một phong thư không tên.

Sáng hôm sau, Khải tìm thấy chiếc khung và phong thư. Anh mở thư ra, bên trong là một tấm séc với số tiền lớn gấp mười lần giá trị thực của chiếc khung, kèm theo một dòng chữ viết tay cứng nhắc: "Giá trị nghệ thuật."

Khải giận dữ. Anh đấm mạnh vào bàn gỗ. Giới nhà giàu luôn nghĩ họ có thể mua mọi thứ, kể cả giá trị lao động và niềm kiêu hãnh của anh.

Chiều hôm đó, An (vẫn là Mai) đến xưởng. Cô thấy Khải đang đục đẽo một mảnh gỗ với sự bực tức rõ rệt.

"Sao anh lại giận dữ vậy, Khải?" An hỏi, giọng cô dịu dàng.

Khải nhìn An/Mai, ánh mắt anh đầy sự thất vọng. "Lại là bọn nhà giàu. Cô biết không, có một kẻ kiêu ngạo nào đó đã mua khung tranh của tôi, rồi gửi lại nó kèm theo một số tiền khổng lồ như một sự bố thí. Họ nghĩ tiền có thể mua được mọi thứ."

An cảm thấy tim mình thắt lại. Cô là kẻ kiêu ngạo đó. Cô đã làm tổn thương người mình yêu bằng chính sự dối trá của mình.

"Có lẽ họ chỉ muốn thể hiện sự trân trọng thôi mà," An cố gắng bào chữa cho chính mình.

"Không, Mai," Khải nói, giọng anh đầy sự khinh miệt. "Đó là sự sỉ nhục. Họ coi chúng tôi là những con rối phục vụ cho sở thích phù phiếm của họ. Tôi đã thề, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận bất cứ thứ gì từ giới thượng lưu. Tôi sẽ không bao giờ để tình cảm dính dáng đến tầng lớp đó."

Khải quay lại nhìn An, ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy kiên quyết. "Cô là người duy nhất khiến tôi tin vào sự chân thật. Cô là người đã dạy tôi rằng vẫn còn những điều đẹp đẽ trên thế giới này, ngoài gỗ và sơn dầu. Nếu cô là người thuộc tầng lớp đó, tôi thà độc thân mãi mãi còn hơn."

Lời nói của Khải là một án tử cho mối quan hệ của họ. An biết cô không thể thú nhận sự thật. Thú nhận không chỉ đồng nghĩa với việc mất đi Khải, mà còn khiến Khải khinh miệt cô sâu sắc. Cô phải chọn giữa tình yêu và sự thật.

"Tôi hiểu," An nói khẽ. "Tôi cũng ghét sự giả dối."

Khải mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và tin tưởng. Anh nắm lấy bàn tay lấm lem bụi gỗ của An. "Tốt lắm, Mai. Tôi biết cô không giống họ. Cô là của tôi, người duy nhất. Chúng ta sẽ không bao giờ để thế giới đó xen vào tình yêu của chúng ta."

Khi trở về dinh thự, An lại khoác lên mình vỏ bọc Minh. Cô phải tham gia một buổi tiệc xã giao với các đối tác lớn của Tập đoàn. Đeo chiếc mặt nạ lạnh lùng, cô đối phó với những ánh mắt dò xét, những lời tâng bốc giả tạo.

Trong lúc đó, luật sư của gia tộc tiếp cận cô.

"Ngài Minh," luật sư nói, "về buổi đính hôn với tiểu thư Quỳnh Chi. Gia tộc đã quyết định. Cuộc gặp gỡ chính thức sẽ diễn ra vào tháng tới. Sự kết hợp này sẽ đảm bảo vị thế của Tập đoàn."

An cảm thấy dạ dày mình quặn lại. Hôn nhân chính trị. Một xiềng xích cuối cùng siết chặt vào cô. Cô phải đính hôn với một người phụ nữ mà cô không yêu, để duy trì một danh phận không phải của mình.

Cô nhìn vào cánh cửa. Ở bên ngoài cánh cửa đó là Khải, người đàn ông cô yêu, người đàn ông tin rằng cô là Mai giản dị, người ghét giới thượng lưu đến tận xương tủy. Anh đang chờ đợi cô.

Và ở đây, cô là Minh, người chuẩn bị ký vào hợp đồng hôn nhân để bảo vệ một tài sản không phải của mình.

An đứng giữa hai lời hứa: Lời hứa trung thành với gia tộc (như Minh) và lời hứa không bao giờ dối trá với Khải (như Mai).

Cô biết, cuộc hôn nhân sắp đặt này là giới hạn cuối cùng. Cô phải tìm cách nói ra sự thật, nhưng làm thế nào để Khải tin cô, tin vào một người đã dối trá ngay từ đầu? Cô không còn nhiều thời gian nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×