Nắm chặt tấm thẻ ghi tọa độ, An biết mình không thể chần chừ. Sự trở lại của Minh không chỉ đe dọa thân phận giả mạo của cô, mà còn nguy hiểm đến tính mạng anh. Cô phải đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô, nơi Minh đang ẩn náu.
Cô lén lút trốn khỏi dinh thự vào nửa đêm, lái chiếc xe cũ kỹ của người làm vườn. Con đường dẫn đến tọa độ của Minh ngày càng tối và hẻo lánh, cuối cùng dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ, bị bỏ hoang.
An thận trọng bước vào. Căn nhà tối đen và ẩm mốc, nhưng có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng. Đây không phải là nơi giam giữ, mà là một khu điều dưỡng bí mật.
Cô đi qua hành lang, và trong một căn phòng nhỏ cuối cùng, dưới ánh đèn mờ, cô nhìn thấy Minh.
Anh nằm trên giường, trông xanh xao và yếu ớt, nhưng đôi mắt anh đã mở. Đôi mắt đó, giống hệt đôi mắt của cô, nhưng chứa đựng sự sắc lạnh và thận trọng của người đã từng đối mặt với cái chết.
An cảm thấy kinh ngạc. Người anh song sinh mà cô đã đóng vai trong suốt thời gian qua đang ở ngay trước mặt cô.
"Ai?" Minh hỏi, giọng anh khàn đặc nhưng đầy uy quyền.
"Em... là An," cô thì thào. "Em đã tìm thấy mật mã trong bức tranh của mẹ."
Minh im lặng một lúc lâu, ánh mắt anh dò xét cô từ đầu đến chân. "Họ đã thay đổi kiểu tóc của em. Và cho em mặc... vest. Em diễn xuất không tồi."
An bước lại gần, không kìm được sự thương xót. "Anh đã khỏe chưa? Ai đã làm điều này với anh?"
"Gia tộc," Minh đáp, khuôn mặt anh đầy vẻ khinh bỉ. "Họ không muốn một người thừa kế yếu ớt, nên họ đã cố gắng đóng băng ta. Ta đã thoát ra được vài ngày trước, nhờ vào sự giúp đỡ của một y tá. Nhưng ta cần lấy lại sức."
"Em sẽ giúp anh. Em sẽ đưa anh đi khỏi đây."
Minh lắc đầu. "Không cần. Ta không cần sự giúp đỡ của em. Ta cần vị trí của ta."
Minh nhìn thẳng vào An, ánh mắt anh lạnh lùng và đầy sự cảnh cáo. "Em đã sống cuộc đời của ta quá lâu rồi, An. Em đã tận hưởng những thứ mà ta phải nhận. Bây giờ, mọi thứ phải trở về đúng chỗ."
Sự căng thẳng giữa hai anh em song sinh nổ ra. Nó không phải là sự giận dữ, mà là sự xung đột của hai thân phận.
"Em chưa bao giờ tận hưởng! Em chỉ là một con rối bị giam hãm!" An phản bác. "Em đã phải diễn vai một người em không phải. Em đã phải hy sinh... tình yêu."
Chỉ một từ đó – tình yêu – đã khiến Minh chú ý.
"Tình yêu?" Minh nhếch mép. "Đoàn Minh không có thời gian cho những thứ yếu đuối đó. Em đã yêu ai, An? Một vệ sĩ? Một người làm vườn?"
An im lặng. Cô nhận ra, Minh không chỉ muốn lấy lại tài sản, mà còn muốn kiểm soát cuộc sống của cô.
Minh đột nhiên chuyển đề tài. "Em đã giữ được nhật ký không? Cuốn sổ tay nhỏ mà ta cất dưới sàn nhà kho."
"Em không biết về cuốn nhật ký nào cả."
"Chắc chắn là có," Minh kiên quyết. "Đó là nơi ta ghi lại những điểm yếu của gia tộc. Nếu có nó, ta sẽ có thể lật đổ họ, và em sẽ được tự do."
Minh nhìn An với một ánh mắt khác, một ánh mắt hợp tác nhưng đầy toan tính.
"Chúng ta là song sinh. Chúng ta phải làm việc cùng nhau, An. Em sẽ giúp ta lấy lại những gì đã mất, và ta sẽ trả lại cho em sự tự do mà em khao khát."
An biết rằng Minh đang lợi dụng cô. Nhưng cô cũng biết, chỉ có Minh mới có đủ sức mạnh và thông tin để lật đổ gia tộc. Hơn nữa, Minh là người duy nhất hiểu được sự cô đơn của cô.
"Em sẽ tìm cuốn nhật ký cho anh," An hứa. "Nhưng đổi lại, anh phải hứa với em, anh sẽ không bao giờ tiết lộ sự tồn tại của em cho đến khi mọi thứ kết thúc. Em có một cuộc sống mà em cần phải bảo vệ."
Minh cười nhạt. "Được. Ta đồng ý. Bây giờ, em hãy trở về và tiếp tục vai diễn của ta. Ta muốn biết mọi thứ đã diễn ra như thế nào trong suốt thời gian ta vắng mặt."
An dành nửa giờ để kể lại mọi thứ: các quyết định kinh doanh, buổi đính hôn sắp đặt, và sự dò xét của Ông Thạch. Cô cố tình giấu kín về Khải, sợ rằng Minh sẽ lợi dụng anh.
Khi An rời đi, Minh nhìn theo bóng cô, ánh mắt anh không chỉ là sự tính toán, mà còn là sự tò mò. Anh nhìn vào bức ảnh nhỏ mà An vô tình làm rơi: một bức ảnh chụp một chiếc khung gỗ mộc mạc với một người đàn ông đang mỉm cười.
Minh nhặt bức ảnh lên, một suy nghĩ lạnh lùng lóe lên trong đầu anh. Tình yêu. Thứ yếu đuối đó, có lẽ, lại là vũ khí hữu hiệu nhất để thao túng người em gái của anh.