Tình Yêu của Hứa Viên

Chương 1: Vết Nhơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vừa đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, cái nóng ẩm đặc trưng của Sài Gòn đã ôm trọn lấy tôi như một người tình lâu ngày gặp lại. Hơn một tháng trời vật lộn với cái lạnh thấu xương của vùng biên giới phía Bắc trong chuyên án ma túy xuyên quốc gia, sự oi ả này bỗng trở nên thân quen đến lạ. Vali kéo lộc cộc trên sàn, bộ đồng phục cảnh sát trên người vẫn còn nguyên mùi thuốc súng và bụi đường, tôi chỉ muốn nhanh chóng về nhà, ngả lưng xuống chiếc giường quen thuộc và ngủ một giấc không mộng mị. Chuyên án vừa rồi đã vắt kiệt sức lực của tôi, những đêm dài phục kích trong rừng, những cuộc rượt đuổi nghẹt thở, và cả hình ảnh những kẻ tội phạm với ánh mắt vô hồn đã ám ảnh tôi suốt cả chuyến bay về.

Nhưng số phận dường như luôn thích trêu ngươi. Điện thoại vừa kết nối lại mạng, tin nhắn từ đội trưởng đã nhảy vào, ngắn gọn và dứt khoát như một mệnh lệnh: “Về thẳng trụ sở. Có vụ mới.

Vậy là hết. Giấc ngủ, sự yên tĩnh, những bữa cơm nhà ấm cúng – tất cả lại tan thành bong bóng xà phòng trước khi tôi kịp chạm tay vào. Thở dài một tiếng, tôi tặc lưỡi, cảm nhận sự mệt mỏi thấm sâu vào từng thớ cơ. Tôi bắt vội một chiếc taxi, tự nhủ rằng cái nghề này là vậy, quen rồi. Nhưng sâu trong lòng, một sự oải oải dâng lên. Đôi lúc tôi cũng thèm được sống như một người phụ nữ bình thường.

Tại trụ sở, tôi gần như ngay lập tức bị đẩy vào một vụ việc chẳng mấy dễ chịu: hộ tống một cô gái trẻ tên An đến sở để khai báo về một vụ xâm hại tình dục, sau đó đưa cô ấy đến bệnh viện giám định. Khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sưng húp vì khóc và bờ vai run rẩy của cô gái khiến lòng tôi trĩu nặng. Tôi cố gắng tỏ ra chuyên nghiệp, dùng những lời lẽ nhẹ nhàng nhất để trấn an cô, giúp cô ghi lại lời khai. Là phụ nữ, tôi hiểu được phần nào sự tổn thương, sự nhơ nhuốp mà cô ấy đang cảm thấy, một vết sẹo sẽ theo cô ấy đến suốt cuộc đời.

Mọi thủ tục kéo dài đến tận chiều muộn. Khi cuối cùng cũng hoàn tất việc bàn giao hồ sơ và đưa An về nhà người thân, tôi cảm thấy cơ thể mình rã rời. Ngồi trong phòng trực ban, tôi chỉ kịp uống một ly nước lọc.

“Hứa Viên, cô xong việc rồi thì qua quầy thanh toán viện phí giúp tôi nhé. Bệnh nhân này hoàn cảnh khó khăn, chúng ta hỗ trợ đóng trước cho họ,” giọng một đồng nghiệp vang lên.

“Vâng, tôi qua ngay,” tôi đáp, cố gắng lê bước đến quầy thanh toán viện phí của bệnh viện, nơi vẫn còn liền kề với khu vực trụ sở. Mùi thuốc sát trùng đặc trưng xộc vào mũi khiến tôi hơi khó chịu. Cầm thẻ khám bệnh của An trên tay, tôi đưa cho nhân viên thu ngân. Lúc chờ đợi hóa đơn, một cơn chóng mặt bất ngờ ập đến, kéo theo cảm giác buồn nôn khó tả. Mọi thứ xung quanh chao đảo. Tôi vội vàng bám chặt tay vào quầy, cố gắng giữ cho đầu óc không quay cuồng.

Những biểu hiện bất thường của cơ thể gần đây chợt hiện về trong tâm trí: sự mệt mỏi không rõ nguyên nhân mà tôi cứ ngỡ là do áp lực công việc, những cơn đau lưng âm ỉ, và cả sự thay đổi thất thường của khẩu vị. Cộng với việc đã quá một tuần trễ kinh nguyệt… Một hình ảnh bất ngờ, nóng rực và đầy mồ hôi chợt lóe lên trong đầu tôi: khuôn mặt của Chu Dự vào cái đêm trước khi tôi lên đường đi công tác. Đêm đó, sau bữa tiệc chia tay của đội, chút men rượu đã khiến chúng tôi, hai người đồng nghiệp thân thiết, vượt qua giới hạn. Một đêm sai lầm, một đêm mà cả hai đều thầm hứa sẽ quên đi.

Tim tôi hẫng một nhịp. Một linh cảm chẳng lành len lỏi vào tâm trí, gieo rắc một mầm mống hoang mang mà tôi không dám đối diện. Không thể nào, chắc chắn không thể nào.

Thanh toán xong viện phí, tôi vội vã chào đồng nghiệp rồi lao ra khỏi sở. Cơn chóng mặt lúc nãy vẫn còn ám ảnh, cộng với sự bất an ngày càng lớn khiến tôi không thể nghĩ được gì khác ngoài việc phải tìm hiểu ngọn ngành.

Bệnh viện Phụ sản Thành phố nằm cách trụ sở không xa. Tôi gần như chạy bộ đến khoa khám. Nhìn những cặp vợ chồng dìu nhau, những người phụ nữ với chiếc bụng tròn xoe, háo hức chờ đợi đến lượt, lòng tôi càng thêm rối bời. Tôi như một kẻ lạc lõng trong bộ cảnh phục, một mình giữa thế giới của sự viên mãn và chờ mong. Tôi lấy số thứ tự rồi ngồi xuống dãy ghế chờ lạnh ngắt, cố gắng giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh nhất có thể.

Thời gian chờ đợi như kéo dài vô tận. Cuối cùng, số của tôi cũng được gọi. Bước vào phòng khám, tôi đưa thẻ bảo hiểm và trình bày những triệu chứng của mình một cách ngắn gọn. Bác sĩ trẻ tuổi, có vẻ mới ra trường, hỏi tôi vài câu rồi chỉ định tôi đi xét nghiệm máu và siêu âm.

Cầm tờ phiếu xét nghiệm trên tay, tôi lại trở về dãy ghế chờ. Lần này, sự lo lắng đã bao trào, lấn át mọi cảm xúc khác. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những hình ảnh mơ hồ đang chập chờn trong đầu.

Khi y tá gọi tên, tôi gần như bật dậy. Phòng siêu âm tối om, chỉ có ánh sáng xanh lè của màn hình máy tính. Bác sĩ siêu âm, một phụ nữ trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị, im lặng thực hiện các thao tác. Gel siêu âm lạnh toát trên bụng khiến tôi khẽ rùng mình. Ánh mắt bà tập trung vào màn hình, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm điều gì đó. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Cuối cùng, sau một hồi im lặng căng thẳng, bà ấy lên tiếng, giọng đều đều không cảm xúc: “Cô có thai rồi. Khoảng hơn bốn tuần tuổi.

Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu tôi. Không phải là âm thanh bên ngoài, mà là sự sụp đổ của mọi suy nghĩ, mọi dự định. Mọi thứ trở nên trống rỗng, vô nghĩa. Tôi nhìn lên màn hình, thấy một chấm nhỏ xíu mờ ảo, được bác sĩ chỉ và giải thích là “túi thai”. Một mầm sống đang hình thành trong cơ thể tôi, một sinh linh bé nhỏ mà tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị để đón nhận. Một kết quả của một đêm sai lầm.

Lảo đảo bước ra khỏi phòng siêu âm, tôi như một cái xác không hồn đến quầy nhận kết quả xét nghiệm máu. Cầm tờ giấy mỏng manh trên tay, tôi đưa nó đến quầy đóng viện phí. Đúng lúc nhân viên thu ngân đọc kết quả, cũng là lúc cơn chóng mặt và buồn nôn lúc chiều ập đến dữ dội hơn. Tôi bám chặt tay vào quầy, cố gắng không để mình ngã khuỵu.

“Cô có vẻ không khỏe,” giọng một người vang lên bên cạnh.

Tôi gắng gượng ngẩng đầu lên. Bác sĩ ban nãy khám cho tôi đã không còn ở đó. Thay vào đó là một người đàn ông trung niên, đeo kính gọng vàng, đang cầm tờ kết quả xét nghiệm của tôi lên xem. Tay ông ta run rẩy, thậm chí còn run hơn cả tôi lúc nãy.

“Chắc chắn… là có thai rồi sao?” tôi kinh ngạc hỏi lại, ánh mắt vô thức liếc nhìn dòng chữ “ĐÃ MANG THAI” in đậm trên tờ giấy.

Chưa kịp nghe câu trả lời, một giọng nam quen thuộc vang lên từ phía sau tôi, trầm khàn và đầy vẻ lo lắng: “Hứa Viên.

Tôi giật mình quay đầu lại. Ở cửa phòng khám, Quan Vọng đang đứng đó. Anh xách theo mấy túi trái cây lớn, đủ loại màu sắc tươi rói. Ba tháng không gặp, mái tóc dài rối bù trước kia của anh giờ đây đã được cạo sạch sẽ, để lộ khuôn mặt gầy gò nhưng gọn gàng hơn hẳn. Nhưng bộ râu ria lởm chởm trên cằm lại khó che giấu sự sa sút và mệt mỏi của anh. Đôi mắt sâu thẳm ngày nào giờ trũng xuống, quầng thâm bao quanh như những vết nhơ không thể xóa. Ánh mắt anh nhìn tôi, không phải sự ngạc nhiên, mà là một sự phức tạp của nỗi đau, sự xót xa và một điều gì đó mà tôi không thể gọi tên.

Tôi đứng ngây người, không thốt nên lời. Tại sao anh lại ở đây? Và tại sao, trong cái khoảnh khắc rối loạn và bàng hoàng nhất của cuộc đời tôi, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là anh, với vẻ ngoài tiều tụy và một ánh mắt phức tạp đến vậy?

Một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy không gian nhỏ bé của quầy thanh toán viện phí, chỉ có tiếng máy móc và tiếng bước chân vội vã của các y tá văng vẳng đâu đó. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy như cả thế giới xung quanh mình đã ngừng lại, chỉ còn lại tôi và Quan Vọng, đứng đối diện nhau trong sự ngỡ ngàng và một nỗi bất an mơ hồ đang dần hình thành. Cái mầm sống bé nhỏ trong cơ thể tôi dường như cũng đang run rẩy, cảm nhận được sự hỗn loạn và những vết nhơ vừa mới xuất hiện trong cuộc đời người mẹ trẻ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!