Thế giới xung quanh tôi dường như đã bị nhấn nút tạm dừng. Mọi âm thanh đều lùi lại phía sau, nhường chỗ cho tiếng đập thình thịch trong lồng ngực và tiếng vo ve trong lồng ngực của chính tôi. Người đàn ông trung niên đeo kính ban nãy, sau khi thấy Quan Vọng, đã vội vã dúi lại tờ kết quả vào tay tôi rồi lẩn đi nhanh như một bóng ma, như thể vừa nhìn thấy điều gì đó không nên thấy. Nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến ông ta nữa. Toàn bộ sự chú ý của tôi đã đổ dồn vào người đàn ông đang đứng ở cửa.
Quan Vọng. Cái tên mà tôi đã cố gắng không nghĩ đến suốt ba tháng qua. Anh ta ở đây, bằng xương bằng thịt, không phải trong những ký ức mờ nhạt của tôi. Vẻ ngoài của anh ta khiến tim tôi nhói lên một cách khó hiểu. Mái tóc cạo sạch làm lộ ra vầng trán cao và những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh, nhưng đồng thời cũng khiến anh trông khắc khổ hơn. Đôi mắt anh sâu hoắm, chứa đựng một nỗi buồn mà tôi không thể nào đo đếm được, một nỗi buồn dường như đã bào mòn đi cả sự sống trong đó. Anh gầy đi nhiều quá.
Anh phớt lờ ánh mắt của những người xung quanh, bước thẳng về phía tôi. Những túi trái cây nặng trĩu trên tay anh khẽ đung đưa. Mùi táo, mùi cam thoang thoảng trong không khí đặc quánh mùi thuốc sát trùng. Anh dừng lại trước mặt tôi, khoảng cách chỉ còn chưa đầy một sải tay.
“Em… không sao chứ?” Anh lên tiếng, giọng khàn đặc, như thể đã lâu không nói chuyện.
Câu hỏi quan tâm của anh như một mồi lửa, đốt cháy sự bàng hoàng trong tôi thành cơn giận dữ vô cớ. Đó là một cơ chế tự vệ. Tôi cần phải tỏ ra xù xì, cứng rắn để che giấu sự hoảng loạn và yếu đuối đang chực chờ vỡ òa bên trong.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi gằn giọng, cố gắng để giọng mình không run rẩy. “Anh theo dõi tôi à?”
Quan Vọng khẽ cau mày trước sự gay gắt của tôi, nhưng anh không hề nao núng. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào tôi, một ánh mắt phức tạp đến mức tôi không thể nào đọc được. “Ở đây không tiện nói chuyện. Mình ra ngoài một lát được không?”
Anh không chờ tôi đồng ý, khẽ nghiêng người, tạo ra một lối đi. Như một kẻ bị thôi miên, tôi vô thức bước theo anh. Tôi cần một câu trả lời. Tôi cần biết tại sao sự xuất hiện của anh lại trùng hợp một cách tàn nhẫn đến vậy.
Chúng tôi đi ra khu vườn nhỏ phía sau bệnh viện. Nắng chiều đã dịu đi, không khí trong lành hơn một chút. Anh tìm một chiếc ghế đá trống dưới tán cây phượng rồi đặt những túi trái cây xuống. Tôi đứng cách đó vài bước, khoanh tay trước ngực, giữ một khoảng cách an toàn.
“Nói đi,” tôi lên tiếng trước. “Tại sao lại là anh?”
Quan Vọng không ngồi xuống. Anh đứng đó, đút hai tay vào túi quần, tấm lưng cao gầy hơi khom lại. Anh không nhìn tôi, mà nhìn vào một khoảng không vô định nào đó trước mặt.
“Anh vừa ở chùa về, thắp nhang cho cậu ấy,” anh chậm rãi nói. “Trên đường về, tình cờ thấy em đi vào đây. Trông em không ổn, nên anh đi theo.”
“Cậu ấy?” tôi hỏi lại, dù trong lòng đã mơ hồ đoán được.
Anh im lặng một lúc lâu, như thể đang tìm kiếm từ ngữ phù hợp. Khi anh quay lại nhìn tôi, tôi thấy trong mắt anh một nỗi đau đớn không che giấu. Anh nhìn tôi, rồi ánh mắt anh từ từ hạ xuống, dừng lại ở vùng bụng phẳng lì của tôi.
“Đứa bé…” anh nói, từng chữ một như những nhát dao cứa vào lòng tôi. “Là của Chu Dự, phải không?”
BÙM.
Cả thế giới của tôi nổ tung. Tấm màn che mỏng manh mà tôi cố gắng dựng lên để tự lừa dối mình đã bị anh ta xé toạc không thương tiếc. Bí mật nhơ nhuốc nhất, sự thật mà tôi còn chưa dám thừa nhận với chính bản thân mình, lại bị anh ta nói ra một cách thẳng thừng như vậy.
Làm sao anh ta biết được? Chuyện giữa tôi và Chu Dự, không một ai biết. Và chuyện cái thai, đến chính tôi cũng chỉ vừa mới biết cách đây chưa đầy một tiếng đồng hồ.
“Anh… anh nói bậy bạ gì vậy?” Tôi lắp bắp, lùi lại một bước, cảm giác như vừa bị lột trần giữa bàn dân thiên hạ. “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả!”
“Hứa Viên,” anh gọi tên tôi, giọng anh đầy vẻ mệt mỏi. “Đừng dối mình, cũng đừng dối anh. Chỉ cần trả lời thật thôi. Có phải của Chu Dự không?”
“Tại sao tôi phải trả lời anh?” Tôi hét lên, nước mắt bắt đầu trào ra. “Anh là cái thá gì chứ? Anh lấy tư cách gì để hỏi tôi câu đó? Chuyện của tôi thì liên quan gì đến anh?”
Sự tủi nhục, hoang mang, sợ hãi và cả giận dữ hòa quyện lại, khiến tôi mất hết lý trí. Tôi là một cảnh sát, là người đại diện cho công lý, cho sự mạnh mẽ. Nhưng giờ đây, tôi lại đang mang trong mình kết quả của một đêm sai lầm, một vết nhơ mà có lẽ cả đời này tôi cũng không thể gột rửa được.
Quan Vọng đứng yên, lặng lẽ hứng chịu cơn thịnh nộ của tôi. Anh không hề tỏ ra tức giận, chỉ có nỗi buồn trong mắt anh là ngày một dày thêm. Anh chờ cho đến khi tôi không còn sức để la hét nữa, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào, anh mới từ từ lên tiếng.
“Vì anh là bạn thân nhất của cậu ấy,” anh nói, giọng trầm xuống. “Và vì…”
Anh ngập ngừng, hít một hơi thật sâu như để lấy hết can đảm.
“Vì Chu Dự… cậu ấy mất rồi, Hứa Viên.”
Thời gian như ngừng lại lần thứ hai trong ngày. Tôi sững người, tiếng khóc cũng tắc lại trong cổ họng. Tôi nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim hót đâu đó, nhưng tất cả đều trở nên xa vời. Trong đầu tôi chỉ còn vang vọng lại câu nói của anh.
Mất rồi? Chu Dự mất rồi? Người đồng nghiệp luôn vui vẻ, người đã cùng tôi trải qua những chuyên án khó khăn, người đàn ông của đêm sai lầm đó… đã không còn nữa?
“Anh nói dối…” tôi thì thầm, không tin vào tai mình. “Chuyên án lần này… cậu ấy không tham gia. Cậu ấy ở lại thành phố cơ mà.”
“Tai nạn giao thông,” Quan Vọng nói, giọng anh đặc lại. “Hai tuần trước. Anh vừa từ đám tang của cậu ấy ở quê về.”
Hai tuần trước. Là lúc tôi đang ở nơi rừng thiêng nước độc, hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Thì ra là vậy. Thì ra đây là lý do anh cạo trọc đầu, là lý do anh tiều tụy, là lý do anh xuất hiện ở đây với những túi trái cây này. Chúng không phải dành cho tôi. Chúng dành cho bàn thờ của người bạn đã khuất.
Cơ thể tôi lảo đảo. Tôi không còn sức để đứng vững nữa. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế đá, cảm thấy toàn bộ sức lực trong người đã bị rút cạn. Tôi mang thai. Và cha của đứa bé đã chết. Tôi thậm chí còn không biết tin anh ấy mất cho đến tận bây giờ.
Sự thật này còn phũ phàng hơn cả việc tôi có thai. Nó đẩy tôi vào một vực thẳm của sự cô độc và tuyệt vọng. Tôi sẽ phải đối mặt với chuyện này một mình. Hoàn toàn một mình.
Quan Vọng từ từ tiến lại, ngồi xuống bên cạnh tôi, giữ một khoảng cách vừa đủ. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt một chai nước suối vào tay tôi.
“Hứa Viên,” anh nói sau một hồi im lặng kéo dài, giọng anh đầy vẻ kiên định. “Anh biết anh không có quyền gì cả. Anh biết chuyện này là một cú sốc lớn đối với em.”
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt anh không còn sự phức tạp nữa, mà là một sự rõ ràng đến đau lòng.
“Nhưng đứa bé này… là giọt máu cuối cùng của Chu Dự. Anh không thể bỏ mặc được.”
Lời nói của anh như một lời tuyên án, trói buộc số phận của tôi và anh lại với nhau bằng một sợi dây mang tên “trách nhiệm”. Anh đang muốn gánh vác trách nhiệm thay cho người bạn đã khuất của mình. Nhưng còn tôi thì sao? Ai sẽ gánh vác trách nhiệm cho cuộc đời đã hoàn toàn bị đảo lộn của tôi đây?