Chiếc taxi lướ đi trên những con đường Sài Gòn đã lên đèn, xuyên qua màn đêm của Quận 1 rồi dần tiến vào những khu vực vắng vẻ hơn của Quận 9. Mỗi vòng quay bánh xe như kéo tôi đi xa hơn khỏi thế giới quen thuộc, tiến gần hơn đến một bí mật mà tôi chưa từng hình dung. Trong lòng tôi là một mớ hỗn độn của cảm xúc: sự giận dữ vì bị Chu Dự lừa dối, sự xót xa cho số phận của Linh, và cả một nỗi lo lắng vô định về những gì đang chờ đợi mình. Tôi đưa tay đặt nhẹ lên bụng, cảm nhận sự sống đang lớn dần bên trong, một sự nhắc nhở thường trực về mối liên kết không thể cắt đứt với Chu Dự và giờ đây là cả Linh.
Khoảng hơn tám giờ tối, chiếc taxi dừng lại trước một cánh cổng sắt lớn, cũ kỹ. Phía sau hàng rào là một khu nhà cấp bốn đơn sơ, ánh đèn vàng hắt ra từ những ô cửa sổ nhỏ. Không giống một bệnh viện hiện đại, nơi đây mang dáng dấp của một ngôi nhà tập thể đã cũ, nhưng có vẻ yên tĩnh và bình yên đến lạ. Biển hiệu nhỏ đề chữ "Viện Dưỡng Lão Thiên Ân" đã mờ theo thời gian. Tôi hít một hơi thật sâu, trả tiền xe và bước xuống. Không khí về đêm ở đây mát mẻ hơn trong trung tâm thành phố, nhưng sự tĩnh lặng lại khiến tôi càng thêm căng thẳng.
Một người phụ nữ trung niên, có lẽ là y tá hoặc người quản lý, với mái tóc búi gọn gàng và nụ cười hiền hậu, mở cổng đón tôi. "Chào cô, cô tìm ai ạ?"
"Cháu chào cô. Cháu là Hứa Viên. Cháu muốn đến thăm em Linh ạ," tôi nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.
Gương mặt người phụ nữ thoáng chút ngạc nhiên, rồi chuyển sang vẻ thông cảm. "À, cô bé Linh. Mời cô vào. Em ấy đang ở phòng chung." Cô ấy dẫn tôi đi qua một hành lang hẹp, nơi có vài cánh cửa gỗ đóng kín. Mùi thuốc sát trùng nhẹ nhàng xen lẫn với mùi hương của hoa lài thoang thoảng.
Bước vào phòng chung, tôi thấy vài bệnh nhân lớn tuổi đang ngồi xem tivi, hoặc lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Và rồi, tôi nhìn thấy Linh.
Cô bé nằm trên một chiếc giường đơn kê sát cửa sổ, dưới ánh đèn mờ ảo. Linh trông rất nhỏ bé, gầy gò, như một cành cây khô héo. Mái tóc đen dài xõa trên gối, gương mặt xanh xao, đôi môi tái nhợt. Nhìn cô bé, tôi không thể tìm thấy bất cứ nét gì giống với Chu Dự, người anh trai cao lớn và mạnh mẽ. Có lẽ, bệnh tật đã bào mòn tất cả.
Tôi bước đến gần giường Linh, trái tim tôi thắt lại. Cô bé đang ngủ, hơi thở yếu ớt, chập chờn. Có một chiếc máy thở nhỏ bên cạnh giường, và những sợi dây truyền dịch đang róc rách nhỏ giọt. Căn phòng im lặng đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng máy thở hoạt động.
"Em ấy thường yếu vào buổi tối," người phụ nữ trung niên nói khẽ, đứng cạnh tôi. "Hôm nay em ấy cũng vừa mới lên cơn sốt nhẹ."
"Bệnh của em ấy là gì vậy ạ?" tôi hỏi, giọng tôi khẽ run.
"Là bệnh teo cơ tủy sống bẩm sinh, thể nặng," cô ấy trả lời, ánh mắt đầy xót xa. "Tứ chi em ấy ngày càng yếu, hô hấp cũng khó khăn hơn. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng căn bệnh này không có thuốc chữa khỏi hoàn toàn. Chỉ có thể kéo dài sự sống và giảm đau đớn cho em ấy thôi."
Tôi nhìn Linh, lòng quặn thắt. Căn bệnh quái ác này đã cướp đi tuổi thơ của em, cướp đi tương lai của em. Và Chu Dự, người anh trai đã phải gánh vác tất cả một mình. Tôi cảm nhận được nỗi đau, sự bất lực mà Chu Dự đã phải chịu đựng suốt bao năm qua. Anh ấy không chỉ gánh trên vai trọng trách của một cảnh sát, mà còn là gánh nặng của gia đình, của số phận nghiệt ngã này.
Tôi đưa tay khẽ chạm vào bàn tay gầy guộc của Linh. Bàn tay nhỏ bé, lạnh ngắt, không hề có chút hơi ấm. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má tôi. Chu Dự, tại sao anh lại giấu em một bí mật lớn đến vậy? Có phải anh đã nghĩ rằng em sẽ không đủ mạnh mẽ để cùng anh đối mặt với điều này không? Hay anh chỉ muốn em sống một cuộc đời vô ưu, không phải chịu bất cứ gánh nặng nào?
Bất chợt, đôi mắt Linh từ từ mở ra. Đôi mắt ấy không lớn, nhưng đen láy và sâu thẳm, ánh lên một tia yếu ớt. Cô bé nhìn tôi, không chút ngạc nhiên hay sợ hãi, chỉ có sự bình lặng đến khó hiểu. Như thể cô bé đã quen với việc có những người lạ đến thăm mình.
"Chị... là ai?" Giọng Linh thều thào, yếu ớt đến mức tôi phải cúi sát xuống mới nghe rõ.
Tôi mỉm cười nhẹ, cố gắng để nụ cười của mình không quá gượng gạo. "Chị là Hứa Viên. Chị là bạn... là người thân của anh Chu Dự." Tôi không biết nên giới thiệu mình thế nào. Là vợ sắp cưới? Hay chỉ là bạn?
Linh chớp mắt chậm rãi, dường như đang cố gắng hiểu. "Anh... Chu Dự..." Cô bé lặp lại tên anh ấy, giọng đầy nuối tiếc. "Anh ấy... không đến nữa sao?"
Trái tim tôi lại nhói lên. Làm sao tôi có thể nói với cô bé rằng người anh trai duy nhất của em đã không còn nữa?
"Anh ấy... anh ấy có việc bận đột xuất," tôi nói dối, lời nói ra sao mà khó khăn đến vậy. "Nhưng anh ấy có dặn chị đến thăm em. Và từ nay về sau, chị sẽ thay anh ấy đến thăm em thường xuyên."
Ánh mắt Linh chợt sáng lên một chút, như một ngọn nến yếu ớt vừa được tiếp thêm dầu. "Thật sao?"
"Thật," tôi khẳng định, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô bé. "Chị hứa."
Linh mỉm cười yếu ớt. Nụ cười đó giống Chu Dự đến lạ. Một nụ cười thuần khiết, trong sáng, dù bao nhiêu đau khổ vẫn không thể làm lu mờ đi. Nụ cười ấy chạm đến sâu thẳm tâm hồn tôi, khiến tôi cảm thấy một sự gắn kết kỳ lạ với cô bé. Giờ đây, tôi không chỉ là người mang trong mình giọt máu của Chu Dự, mà còn là người duy nhất có thể tiếp tục bảo vệ và chăm sóc cho sinh linh bé nhỏ này, như cách Chu Dự đã từng làm.
Tôi ngồi bên giường Linh một lúc lâu, kể cho cô bé nghe những chuyện nhỏ nhặt, những câu chuyện về thế giới bên ngoài mà cô bé ít khi được tiếp xúc. Linh lắng nghe chăm chú, đôi mắt đen láy mở to, thỉnh thoảng lại khẽ cười. Tôi nhận ra, Chu Dự đã không giấu tôi bí mật này vì anh ấy không tin tôi. Anh ấy giấu vì anh ấy quá yêu thương tôi, muốn bảo vệ tôi khỏi những gánh nặng. Nhưng chính sự bảo vệ đó lại vô tình tạo nên một bức tường vô hình giữa chúng tôi.
Đang trò chuyện cùng Linh, bỗng nhiên, tôi cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình. Tôi ngước lên, và tim tôi hẫng đi một nhịp. Ở cửa phòng, Quan Vọng đang đứng đó. Anh mặc một chiếc áo khoác đen, gương mặt ẩn trong bóng tối hành lang, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang dõi theo tôi. Anh không bước vào, chỉ đứng đó, như một bóng hình lặng lẽ.
Anh ấy đã biết tôi sẽ đến đây sao? Hay anh ấy cũng đến thăm Linh như mọi khi? Một cảm giác lúng túng dấy lên trong tôi. Giao ước của chúng tôi là không can thiệp vào cuộc sống của nhau. Nhưng giờ đây, Linh đã trở thành cầu nối giữa chúng tôi, một cách không thể tránh khỏi.
Tôi nhìn thẳng vào Quan Vọng. Anh vẫn đứng yên, không nói lời nào. Ánh mắt anh đầy phức tạp, có sự bất ngờ, sự cảm thông, và cả một chút gì đó khó hiểu mà tôi không thể đọc được. Khoảng cách giữa chúng tôi không xa, nhưng dường như lại có cả một đại dương ngăn cách.
"Quan Vọng..." Tôi khẽ gọi tên anh, nhưng giọng tôi bị nghẹn lại.
Linh, dường như nhận ra sự có mặt của anh, cũng khẽ quay đầu nhìn về phía cửa. "Chú Vọng... chú đến rồi à?" Giọng cô bé yếu ớt, nhưng ánh mắt thoáng vẻ vui mừng.
Quan Vọng khẽ gật đầu, một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi anh, nhưng nó không chạm tới đôi mắt sâu thẳm. Anh bước vào phòng, nhưng không lại gần tôi hay Linh. Anh chỉ đứng cách đó vài bước, như một người ngoài cuộc.
"Em khỏe không, Linh?" Anh hỏi, giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng hơn hẳn những lần nói chuyện với tôi.
"Em... em đỡ hơn rồi ạ," Linh đáp, vẫn nhìn anh.
Quan Vọng quay sang nhìn tôi. Ánh mắt anh có vẻ khác so với đêm qua, không còn sự lạnh lùng hay sòng phẳng, mà thay vào đó là một sự thấu hiểu sâu sắc. Tôi biết, từ giờ phút này, giao ước của chúng tôi đã thay đổi. Bí mật của Chu Dự đã được hé lộ, và điều đó đã gắn kết chúng tôi theo một cách không thể ngờ.
Tôi biết rằng, hành trình phía trước sẽ còn nhiều khó khăn. Tôi sẽ phải đối mặt với bệnh tật của Linh, với sự thật về Chu Dự, và cả với mối quan hệ phức tạp với Quan Vọng. Nhưng có một điều tôi chắc chắn: tôi sẽ không để Linh một mình. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để bảo vệ cô bé, như cách Chu Dự đã làm. Và tôi sẽ tìm cách hàn gắn lại những vết thương trong trái tim mình, để sống tiếp cuộc đời này, vì Chu Dự, vì con của chúng tôi, và vì Linh.