Tình Yêu của Hứa Viên

Chương 7: Bí Mật Chôn Giấu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều trôi qua trong sự sốt ruột và nặng nề. Tôi cố gắng hoàn thành công việc ở sở nhưng đầu óc cứ luẩn quẩn với cuộc gọi của Phương. Những câu hỏi không ngừng dấy lên: Phương biết gì? Điều đó có liên quan gì đến tôi? Và tại sao cô ấy lại xuất hiện vào lúc này, khi tôi đang cố gắng giữ cho cuộc sống mình không bị xáo trộn thêm nữa?

Đúng sáu giờ bốn mươi lăm phút, tôi đã có mặt tại quán cà phê sách ở góc đường Nguyễn Du, Quận 1. Nơi này vẫn ấm cúng như mọi khi, với mùi cà phê rang xay và mùi giấy cũ quyện vào nhau, tạo nên một không gian yên bình đến lạ. Tôi chọn một bàn khuất, gọi một ly nước ép cam để giữ bình tĩnh.

Tôi đợi chưa đầy năm phút thì Phương xuất hiện. Cô ấy vẫn không thay đổi nhiều so với ký ức của tôi – mái tóc dài, gương mặt thanh tú và đôi mắt to tròn, nhưng giờ đây có thêm chút mệt mỏi và ưu tư. Cô ấy kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi.

“Hứa Viên,” Phương khẽ gọi.

“Chào Phương,” tôi đáp lại, cố giữ giọng điệu bình tĩnh. “Cậu về nước khi nào?

“Mới mấy ngày trước thôi. Tôi đi công tác ở nước ngoài khá lâu,” Phương trả lời. “Tôi vừa nghe tin Chu Dự… tôi thật sự rất buồn.

Sự im lặng bao trùm. Có quá nhiều điều để nói, nhưng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu. Những kỷ niệm cũ về ba người chúng tôi từng thân thiết ùa về, nhưng chúng giờ chỉ còn là những mảnh vỡ.

“Cậu nói có chuyện muốn nói với tôi về Chu Dự. Chuyện gì vậy?” Tôi vào thẳng vấn đề, không muốn kéo dài sự căng thẳng này.

Phương hít một hơi sâu, đôi tay cô ấy siết chặt vào nhau dưới gầm bàn. “Chuyện này… có lẽ sẽ khiến cậu sốc. Nhưng tôi nghĩ cậu có quyền được biết, nhất là khi…” Cô ấy ngập ngừng, liếc nhìn xuống bụng tôi một cách kín đáo. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cô ấy biết? Làm sao cô ấy biết được?

“Nói đi, Phương,” tôi thúc giục, giọng tôi hơi gắt.

Phương ngước lên, ánh mắt cô ấy đầy sự day dứt. “Hứa Viên, Chu Dự… anh ấy có một người em gái.

“Cái gì?” Tôi gần như bật thốt thành tiếng. “Chu Dự là con một mà! Bố mẹ anh ấy cũng đã nói vậy.

“Họ nói vậy là để bảo vệ con bé. Con bé không sống với họ. Nó bị bệnh từ nhỏ, một căn bệnh hiếm gặp,” Phương giải thích, giọng cô ấy trầm xuống. “Bố mẹ Chu Dự đã phải bán cả ruộng đất, vay mượn khắp nơi để chạy chữa cho nó, nhưng cũng chỉ cầm cự được thôi. Cuộc sống ở quê khó khăn quá, họ không thể lo cho con bé được tốt nhất. Nên họ đã gửi nó vào một viện dưỡng lão chuyên biệt ở Sài Gòn, nơi có điều kiện y tế tốt hơn.

Nghe Phương nói, tôi thấy một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể. Tôi và Chu Dự đã yêu nhau hơn ba năm, chúng tôi đã tính đến chuyện kết hôn, nhưng tôi chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến chuyện này. Một người em gái bệnh tật? Tại sao anh ấy lại giấu tôi?

“Tại sao Chu Dự không nói cho tôi biết?” Tôi hỏi, giọng đầy sự tổn thương và hoài nghi.

Phương thở dài. “Anh ấy không muốn cậu phải lo lắng. Anh ấy biết cậu là người có trách nhiệm, sẽ không ngần ngại giúp đỡ. Nhưng gánh nặng của con bé rất lớn, Hứa Viên. Anh ấy không muốn cậu phải chịu đựng cùng với anh ấy. Anh ấy muốn bảo vệ cậu, muốn cậu có một cuộc sống bình yên, không vướng bận.

“Bảo vệ tôi sao?” Tôi cười nhạt, một nụ cười đầy cay đắng. “Anh ấy nghĩ giấu tôi đi thì tôi sẽ bình yên sao? Phương, tôi là vợ sắp cưới của anh ấy! Tôi có quyền được biết mọi chuyện!” Nước mắt tôi đã rưng rưng nhưng tôi cố kìm nén.

“Tôi biết. Anh ấy cũng rất dằn vặt vì điều đó,” Phương nói, đôi mắt cô ấy cũng đỏ hoe. “Nhưng Chu Dự luôn là người gánh vác mọi thứ một mình. Anh ấy không muốn ai phải chịu khổ cùng mình. Con bé tên là Linh. Nó nhỏ hơn Chu Dự mười tuổi, và rất yếu. Chu Dự vẫn luôn bí mật đến thăm nó, chu cấp tiền thuốc men cho nó hàng tháng. Đó là lý do tại sao anh ấy luôn phải làm thêm nhiều việc, kể cả những việc nguy hiểm, mà cậu không biết.

Lời của Phương như một cú đánh mạnh vào tôi. Những lần Chu Dự nói rằng anh ấy bận việc đột xuất, những lần anh ấy có vẻ mệt mỏi nhưng lại giấu không nói lý do. Hóa ra, đó không phải là những vụ án phức tạp, mà là những chuyến thăm em gái bệnh tật, những gánh nặng tài chính không tên. Tôi cảm thấy vừa giận dữ vì bị lừa dối, vừa xót xa cho anh ấy, và cả sự hối hận vì đã không nhận ra.

“Và có một người nữa cũng biết chuyện này,” Phương nói tiếp, nhìn thẳng vào tôi. “Là Quan Vọng.

Tôi khựng lại. Quan Vọng? Vậy ra anh ấy không chỉ là bạn thân của Chu Dự, mà còn là người chia sẻ bí mật này? Vậy là anh ta cũng giấu tôi? Hay anh ta cũng chỉ giữ lời hứa với Chu Dự mà không được phép tiết lộ?

“Quan Vọng biết chuyện này từ rất lâu rồi,” Phương giải thích. “Anh ấy là người duy nhất Chu Dự tin tưởng để chia sẻ gánh nặng này. Thậm chí, anh ấy còn giúp Chu Dự một tay, thỉnh thoảng đến thăm Linh thay cho Chu Dự những lúc anh ấy bận. Và anh ấy cũng là người giúp Chu Dự tìm được viện dưỡng lão đó.

Mọi mảnh ghép bắt đầu khớp vào nhau một cách tàn nhẫn. Sự quan tâm bất thường của Quan Vọng, những hộp cháo, những lời nói khó hiểu của anh ta trước đây... Tất cả đều có lý do. Anh ta biết mọi thứ, biết cả nỗi đau và gánh nặng của Chu Dự mà tôi, người yêu anh ấy, lại không hề hay biết.

“Anh ấy giữ bí mật này vì Chu Dự đã yêu cầu anh ấy làm vậy,” Phương nói, như thể đọc được suy nghĩ của tôi. “Chu Dự lo rằng nếu cậu biết, cậu sẽ từ bỏ anh ấy, hoặc sẽ cùng anh ấy gánh vác gánh nặng mà anh ấy không muốn cậu phải chịu.

Tôi cảm thấy một sự đau đớn dữ dội dấy lên trong lòng. Anh ấy đã nghĩ tôi sẽ từ bỏ anh ấy vì điều này sao? Sau tất cả những tình yêu mà tôi đã dành cho anh ấy?

“Vậy cậu muốn tôi làm gì?” Tôi hỏi Phương, giọng tôi khô khốc. “Cậu kể cho tôi nghe chuyện này để làm gì?

“Tôi nghĩ… cậu có quyền được biết sự thật về người đàn ông cậu yêu. Và Linh… con bé đang rất yếu, Hứa Viên,” Phương nói, đôi mắt cô ấy ngấn nước. “Nó cần được chăm sóc đặc biệt hơn. Và viện dưỡng lão đó… họ đang gặp một số vấn đề tài chính. Nếu Chu Dự còn sống, anh ấy sẽ không để em gái mình phải chịu khổ. Tôi không còn liên lạc được với bố mẹ Chu Dự, và tôi cũng không biết ai có thể giúp được con bé ngoài cậu. Cậu là người thân duy nhất còn lại của Chu Dự, và cậu còn đang mang trong mình con của anh ấy…”

Tôi nhắm mắt lại. Một gánh nặng mới, nặng nề hơn cả những gì tôi đã tưởng tượng, đang đè lên vai tôi. Em gái của Chu Dự. Một sinh linh vô tội, bệnh tật, đang cần sự giúp đỡ. Và tôi, tôi lại là người duy nhất còn có thể làm điều đó. Định mệnh thật trớ trêu.

“Cậu có địa chỉ của viện dưỡng lão đó không?” Tôi hỏi, giọng tôi trầm xuống, đã không còn sự giận dữ hay hoài nghi, chỉ còn lại sự chấp nhận.

Phương gật đầu, vội vàng lấy ra một mảnh giấy đã nhàu nát. “Đây. Tôi vừa mới đến thăm con bé hôm qua. Nó tội nghiệp lắm, Hứa Viên.

Tôi cầm lấy mảnh giấy, nhìn vào những dòng địa chỉ được viết vội. Viện dưỡng lão Thiên Ân, Quận 9, TP. Hồ Chí Minh.

“Cảm ơn cậu, Phương,” tôi nói, giọng thành thật. “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết.

Phương nhìn tôi, ánh mắt cô ấy có chút ngạc nhiên, rồi dần chuyển thành sự cảm thông sâu sắc. “Hứa Viên… cậu sẽ làm gì?

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh đèn đường đã bắt đầu thắp sáng, vẽ nên những vệt dài trên đường phố Sài Gòn. Cuộc đời tôi đã đủ phức tạp, và giờ đây, nó càng trở nên rối ren hơn bao giờ hết. Nhưng tôi là Hứa Viên. Tôi là một nữ cảnh sát. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ những người yếu đuối, những người vô tội. Và Linh, em gái của Chu Dự, chính là một trong số đó.

“Tôi sẽ đi thăm con bé,” tôi nói, giọng dứt khoát. “Và tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp nó.

Phương thở phào nhẹ nhõm, như thể một gánh nặng vừa được trút bỏ khỏi vai cô ấy. “Cảm ơn cậu, Hứa Viên. Tôi biết cậu sẽ không làm Chu Dự thất vọng.

Tôi không đáp lời. Chu Dự đã làm tôi thất vọng khi anh ấy giấu tôi bí mật này. Nhưng dù sao đi nữa, gánh nặng này giờ đây đã thuộc về tôi. Một phần di sản của Chu Dự, một trách nhiệm mà tôi phải gánh vác.

Tôi đứng dậy, Phương cũng đứng dậy theo. Chúng tôi không nói thêm gì, chỉ trao nhau một cái gật đầu. Tôi bước ra khỏi quán cà phê, để lại Phương ngồi đó một mình. Tối nay, tôi sẽ đối mặt với một phần quá khứ của Chu Dự mà tôi chưa hề biết đến. Một bí mật đã được chôn giấu quá lâu, và giờ đây, nó đã được khai quật.

Trời đã tối hẳn. Dòng xe cộ vẫn tấp nập trên đường, ánh đèn pha rọi sáng những con phố. Tôi gọi một chiếc taxi, đọc địa chỉ của viện dưỡng lão Thiên Ân. Trong đầu tôi, hình ảnh Chu Dự, Linh, và Quan Vọng cứ đan xen vào nhau, tạo thành một mớ bòng bong của những cảm xúc mâu thuẫn. Tôi không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước, nhưng tôi biết rằng, từ giờ phút này, cuộc đời tôi sẽ không còn giống như trước nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!