Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Minh bỗng thấy tim như ngừng đập. Cậu lúng túng, đôi chân dường như dính chặt xuống sàn gỗ.
Khánh nhìn cậu, thoáng chút ngạc nhiên, rồi mỉm cười lịch sự – nụ cười không quá nồng nhiệt, cũng chẳng xa cách, như dành cho một người khách tình cờ bắt gặp.
Minh bước chậm lại, tự nhủ: “Chỉ cần chào một câu thôi. Chỉ cần nói: ‘Xin lỗi, mình cũng hay theo dõi cậu trên mạng.’ Vậy là đủ…”
Nhưng khi đứng ngay trước bàn, lời định nói bỗng nghẹn nơi cổ họng.
“Xin chào… ờ… mình là Minh.” – Cậu lắp bắp, tay vô thức siết chặt quai balo.
Khánh nghiêng đầu, dường như bất ngờ hơn:
“Minh? Ủa… có phải là Minh – trong nhóm đọc sách online không?”
Câu hỏi khiến Minh khựng lại. Hóa ra Khánh cũng biết đến sự tồn tại của cậu, không chỉ đơn phương từ một phía.
“Ừ… đúng rồi.” – Minh mỉm cười gượng gạo, nhưng trong lòng lại rộn ràng như pháo hoa.
Khánh gập laptop, ra hiệu mời ngồi:
“Vậy thì trùng hợp thật. Ngồi chơi chứ?”
Minh ngồi xuống, tim vẫn đập loạn nhịp. Ánh sáng ban trưa hắt lên gương mặt Khánh, trông khác với hình ảnh quen thuộc trên mạng. Ít son phấn hơn, mộc mạc hơn, và có chút mệt mỏi nơi khóe mắt.
Trong đầu Minh xoáy lấy một ý nghĩ: “Đây là Khánh thật – không qua filter, không caption hoa mỹ. Liệu mình có sẵn sàng đối diện không?”
Họ bắt đầu trò chuyện. Ban đầu là những câu xã giao về sách, về âm nhạc. Minh dần nhận ra, Khánh ngoài đời ít nói hơn trên mạng, đôi khi còn ngập ngừng. Thỉnh thoảng Khánh nhíu mày, như đang che giấu một điều gì đó.
Minh vừa lắng nghe, vừa so sánh: “Khánh trên mạng mạnh mẽ, lạc quan, còn Khánh thật thì… mong manh hơn. Nhưng cũng chân thật hơn nhiều.”
Cuộc trò chuyện kéo dài đến khi ánh nắng ngoài cửa dịu xuống. Trước khi rời quán, Khánh mỉm cười:
“Hôm nay gặp được Minh, mình vui lắm. Có lẽ từ giờ chúng ta không chỉ là bạn qua màn hình nữa.”
Lời nói ấy khiến tim Minh run lên. Cậu gật đầu, cố che giấu niềm vui trong đôi mắt.
Thế nhưng, khi Khánh bước đi, Minh bỗng cảm thấy một nỗi lo mơ hồ: “Liệu tình cảm đơn phương này có chịu nổi khi đối diện với sự thật ngoài đời? Hay mình sẽ mất cả những gì đang có…”