Một buổi chiều cuối tuần, Minh vô tình lướt story của Khánh. Tấm ảnh chụp một ly trà đào, góc quán quen thuộc, kèm caption: “Lại tự thưởng cho mình một chút ngọt ngào.”
Thoạt nhìn, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng khi phóng to ảnh, Minh thoáng thấy bóng một người đối diện phản chiếu mờ mờ trong mặt bàn kính.
Tim Minh khựng lại. Đó không phải là… một mình.
“Khánh đi với ai? Sao lại chỉ đăng một ly?”
Sự tò mò dày vò khiến Minh quyết định ra ngoài hít thở. Trên đường, cậu tình cờ ngang qua chính quán cà phê ấy. Không kìm được, Minh bước vào.
Và ở góc khuất, Khánh đang ngồi thật – cùng một người con gái khác. Họ trò chuyện khẽ khàng, thỉnh thoảng Khánh bật cười nhẹ, ánh mắt ấm áp đến mức Minh chưa từng thấy dành cho ai khác.
Khoảnh khắc đó, Minh thấy tim mình như rơi xuống đáy. Cậu vội quay lưng, sợ Khánh bắt gặp. Nhưng bước chân nặng trĩu, như đang giẫm lên chính niềm tin của bản thân.
Tối hôm ấy, Minh trở về phòng, bật máy tính. Trên Facebook, Khánh đã đăng ảnh tươi cười, chỉ ghi caption đơn giản: “Một ngày vui.” Không nhắc đến cô gái kia, không một dấu vết nào.
Minh nhìn chăm chăm vào màn hình, lòng ngổn ngang. Cậu chợt hiểu: Khánh xây dựng hình ảnh trên mạng như một bức tranh rực rỡ – chỉ chọn lọc những điều đẹp đẽ để chia sẻ. Còn phần đời thật, những điều riêng tư, Khánh giấu kín sau nụ cười.
Một nỗi buồn lẫn tò mò dâng lên: “Khánh rốt cuộc là ai? Mình biết gì về người ấy ngoài những tấm ảnh và vài dòng chữ?”
Trong tim Minh, hạt mầm nghi ngờ bắt đầu lớn dần – cùng lúc với tình cảm đơn phương vốn đã khó kiểm soát.