Những ngày sau đó, Minh sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Cậu vẫn vào Facebook, vẫn thả tim cho bài đăng của Khánh, nhưng trong lòng luôn vướng bận hình ảnh hôm ở quán cà phê – Khánh ngồi cạnh cô gái lạ với nụ cười dịu dàng.
Mỗi lần nhìn vào ảnh Khánh trên mạng, Minh lại thấy mâu thuẫn. Một phần muốn tiếp tục tin rằng hình ảnh tươi vui kia chính là Khánh mà cậu yêu thích. Nhưng phần khác thì day dứt: “Liệu mình có đang tự lừa dối bản thân? Khánh ngoài đời đâu có giống như vậy.”
Một buổi tối, Minh ngồi trong căn phòng tối om, màn hình điện thoại sáng lóa. Ngón tay cậu lướt trên bàn phím, viết đi viết lại một tin nhắn:
“Khánh này, hôm trước mình thấy cậu ở quán cà phê với một người. Người đó là ai vậy?”
Cậu gõ xong rồi lại xóa. Bao lần như thế, cuối cùng vẫn chỉ còn dòng chữ ngắn ngủn: “Ngủ ngon nhé.”
Đêm ấy, Minh trằn trọc. Trong lòng vang lên hai luồng suy nghĩ trái ngược:
Một bên thì thầm: “Im lặng đi. Đừng xen vào cuộc sống riêng của Khánh. Chỉ cần làm một người bạn qua mạng, vẫn được nhìn thấy, vẫn được gần gũi, vậy là đủ.”
Bên còn lại gào lên: “Nếu không hỏi thẳng, cậu sẽ mãi sống trong nghi ngờ. Tình cảm đơn phương này rồi cũng chỉ khiến cậu đau khổ hơn.”
Sáng hôm sau, Minh quyết định khác thường: tạm ngừng theo dõi Khánh trên mạng. Không thả tim, không bình luận, không tìm cách “tình cờ” bắt chuyện. Cậu muốn thử xem mình có thể sống mà không dựa vào những dòng trạng thái ảo kia hay không.
Nhưng chỉ một ngày sau, Minh đã thấy nhớ quay quắt. Bàn tay vô thức gõ tên Khánh vào ô tìm kiếm. Trái tim thì thầm: “Mình không thể cắt bỏ cảm xúc này… ít nhất không phải ngay bây giờ.”
Đứng trước gương, Minh nhìn thẳng vào mắt mình, tự hỏi:
“Mình phải làm gì đây? Tiếp tục im lặng dõi theo, hay dũng cảm bước một bước – dù có thể đánh mất tất cả?”
Lần đầu tiên, Minh nhận ra tình yêu đơn phương không chỉ là sự chờ đợi, mà còn là một lựa chọn đầy đau đớn.