tình yêu giữa hai thời đại

Chương 1: Nhật ký kỳ lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm thứ bảy, ánh nắng len qua cửa sổ căn hộ nhỏ của Lê Thanh Hạ, chiếu xuống bàn làm việc ngổn ngang những tài liệu nghiên cứu. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng tỉnh táo sau một tuần dài vùi đầu vào công trình khảo cổ mà gần như không còn sức lực. Căn phòng đầy mùi giấy cũ và mực, nhưng với Hạ, đó là một không gian bình yên—nơi cô có thể chìm vào những câu chuyện của quá khứ, quên đi hiện tại tấp nập và những nỗi cô đơn vô hình.

Hôm nay, cô được giao nhiệm vụ kiểm kê lại một số hiện vật vừa được chuyển từ bảo tàng Thành Cổ về. Trong những thùng gỗ cũ kỹ, giữa các cuộn giấy dầu và bức tranh ố vàng, Hạ tìm thấy một món đồ khiến tim cô đập nhanh hơn: một cuốn nhật ký bìa da nâu, mép giấy đã ố vàng và sờn rách, nhưng vẫn nguyên vẹn đến kỳ lạ.

Cô nhẹ nhàng mở ra, mùi giấy cũ hòa lẫn với mùi da khiến cô cảm thấy một cảm giác vừa quen vừa lạ. Trang đầu tiên ghi một dòng chữ bằng mực phai nhòe:

“Nếu em đọc được những dòng này, có nghĩa là định mệnh đã đưa em đến với anh. Hãy tin vào những gì em sẽ thấy, vì thời gian không phải là rào cản cho tình yêu thật sự.”

Hạ nhíu mày. Tim cô bỗng dưng đập loạn nhịp. Ai đã viết những dòng này? Và tại sao cảm giác như lời nhắn này đang trực tiếp hướng vào cô, thay vì bất cứ người khác?

Không thể kìm nén sự tò mò, cô lật trang tiếp theo. Trang giấy mỏng manh chứa những bản vẽ phác họa: những con đường lát đá, mái ngói đỏ rêu phong, và một người đàn ông với ánh mắt sâu thẳm, như đang nhìn thẳng vào cô. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi: cô cảm thấy mình đã từng biết người này, dù chưa bao giờ gặp.

Hạ đặt cuốn nhật ký xuống, ngồi trên ghế, mắt dán vào bức phác họa. Ánh sáng ban mai rọi vào bàn tay cô, và bất chợt, cô nhìn thấy một bóng hình thoáng qua trong bức tranh—hình như người đàn ông trong tranh đang mỉm cười với cô. Tim cô run lên, và cô tự hỏi liệu đây có phải là sự mệt mỏi hay tưởng tượng quá mức.

Nhưng rồi, vào đêm hôm đó, giấc mơ đến.

Hạ mơ thấy mình đứng giữa một con phố cổ, những mái nhà thấp nhấp nhô dưới ánh trăng bạc. Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng bước chân của cô vang vọng trên những viên đá lạnh. Và rồi, từ bóng tối, một người đàn ông xuất hiện. Anh mặc trang phục cổ xưa, mắt sáng và ấm áp, nhìn cô bằng ánh mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

“Em… đã đến rồi,” giọng anh trầm ấm, vang vọng như thể vọng từ xa xăm.

Hạ lùi lại, tim đập loạn nhịp. “Anh… là ai?” cô hỏi, nhưng giọng mình run rẩy.

Anh mỉm cười, nhưng không trả lời. Chỉ đưa tay, như mời cô bước theo. Một luồng cảm giác lạ lùng len vào trong cô: vừa sợ hãi, vừa thôi thúc.

Khi cô chạm tay vào bức tranh trên tường phòng ngủ, hình ảnh trong giấc mơ dường như nhấp nháy, và cô tỉnh dậy, tim vẫn còn đập mạnh. Cô nhìn quanh phòng, ánh sáng bình minh đã rọi qua rèm cửa, mọi thứ trở lại hiện tại bình thường. Nhưng cảm giác lạ lùng không rời đi.

Ngày hôm sau, Hạ quay lại bảo tàng, không thể ngừng nghĩ về cuốn nhật ký. Cô quyết định: phải tìm hiểu người đàn ông này, phải biết vì sao cảm giác ấy lại khiến cô dường như bị kéo vào một thế giới khác.

Khi cô mở trang tiếp theo, một dòng chữ mới xuất hiện, như được viết vào tối hôm trước:

“Nếu em dám tiếp tục, hãy đến cây cầu bên sông vào lúc hoàng hôn. Anh sẽ chờ em, dù thời gian có cách trở…”

Hạ nhíu mày, không biết nên vui mừng hay sợ hãi. Nhưng một điều chắc chắn: cuộc sống bình thường của cô từ giờ đã thay đổi, và cô sẽ không thể quay lại như trước.

Cảm giác hồi hộp xen lẫn lo sợ, cô nhắm mắt hít thở sâu. Một phần trong cô biết rằng, hành trình này sẽ kéo cô qua những ranh giới của thời gian, và một tình yêu không thuộc về thế giới hiện đại đang chờ đợi cô—một tình yêu mà cô chưa từng dám mơ tới.

Và từ khoảnh khắc đó, cuộc hành trình xuyên thời gian bắt đầu…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×