Ngày hôm sau, Hạ không thể ngồi yên được nữa. Cô mang theo cuốn nhật ký kỳ lạ và chiếc bút ghi chú đến bảo tàng, lòng dường như bị một sức hút vô hình kéo về phía bức tranh mà cô nhìn thấy trong giấc mơ.
Bức tranh được đặt trong một góc nhỏ của phòng triển lãm: một con phố cổ, những mái nhà thấp, lặng lẽ dưới ánh trăng. Ở trung tâm, một người đàn ông đứng đó, dáng vẻ trầm tĩnh, ánh mắt dường như xuyên thấu qua thời gian. Hạ đứng trước bức tranh, cảm giác giống như vừa quen vừa lạ. Cô đưa tay sờ nhẹ lên khung tranh, tim đập nhanh.
“Không thể nào…” Hạ thốt lên, khi bỗng thấy một chi tiết chuyển động nhỏ trong bức tranh: bóng người trong tranh nhấp nháy, như đang hít thở. Cảm giác hồi hộp và kỳ lạ khiến cô lùi lại một bước, mắt mở to.
Nhưng không dừng lại ở đó. Khi Hạ nhắm mắt lại và hít một hơi sâu, hình ảnh trong tranh dường như phóng to, tràn ra ngoài khung, kéo cô vào một không gian khác. Trước mắt cô, con phố cổ hiện lên sống động, ánh trăng phản chiếu trên mái ngói, tiếng bước chân vang vọng trên những viên đá. Và, anh – người đàn ông từ bức tranh và giấc mơ – đang đứng đó, nhìn cô bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
“Em… thực sự đã đến,” giọng anh trầm ấm, vang vọng như từng lời anh nói trong mơ.
Hạ lùi lại, tim đập thình thịch. “Anh… anh là ai? Đây… đây là đâu?” cô hỏi, giọng run run.
Anh mỉm cười, nhún vai nhẹ. “Ta cũng không biết tại sao em có thể đến đây. Chỉ biết rằng, dường như định mệnh đã kéo em về.”
Hạ nhìn quanh, từng ngóc ngách của con phố, từng mái nhà, đều giống như trong bức tranh và giấc mơ. Cô chớp mắt vài lần, nỗi hoài nghi và kinh ngạc đan xen. “Đây… đây là quá khứ sao?” cô thì thầm, cảm giác vừa sợ vừa hứng thú.
Anh tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng trên đá lát. “Có lẽ… em đang đứng giữa ranh giới thời gian. Đừng sợ, em vẫn an toàn. Nhưng cũng… đừng để bất cứ điều gì thay đổi dòng chảy lịch sử.”
Hạ hít sâu, cố gắng trấn tĩnh. Cô đưa mắt nhìn anh, từng chi tiết trên khuôn mặt anh: đôi mắt sáng, đôi môi hơi cong, mái tóc bay nhẹ theo gió đêm. Một cảm giác thân thuộc tràn ngập: cô nhận ra rằng, tình cảm của mình đã bị hút về người này từ rất lâu trước cả khi họ gặp nhau.
“Anh… anh có biết tôi là ai không?” cô hỏi, giọng run run.
Anh lắc đầu. “Không. Nhưng ta cảm nhận được em. Dù chưa từng gặp, nhưng em quen thuộc như thể đã ở bên ta suốt đời.”
Hạ cười khẽ, cảm giác tim mình vừa sợ vừa vui. “Vậy… tôi phải làm gì đây?”
Anh nhún vai, đôi mắt lấp lánh. “Chỉ cần ở đây, cùng ta một chút. Nghe trọn vẹn tiếng bước chân, hít trọn không khí của thời gian. Những điều khác… rồi em sẽ tự tìm ra.”
Hạ bước tới, đứng cạnh anh. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được một liên kết kỳ lạ giữa hai tâm hồn: như thể mọi ranh giới thời gian, mọi khoảng cách, đều biến mất. Trái tim cô đập nhanh, cảm xúc trào dâng mà cô không thể kiềm chế.
Bỗng nhiên, gió thổi mạnh, ánh trăng lung linh. Anh đưa tay ra, khẽ chạm vào tay cô. Một luồng cảm giác ấm áp chạy dọc cánh tay, khiến Hạ rùng mình. “Em… em cảm thấy sao?” anh hỏi, giọng trầm lắng.
“Tim tôi… như muốn nhảy ra ngoài,” cô thốt lên. Cả hai nhìn nhau, im lặng nhưng tình cảm thì rõ mồn một.
Nhưng đồng thời, một nỗi lo lắng hiện hữu: Hạ biết rằng, mọi hành động của cô tại đây đều có thể ảnh hưởng đến dòng thời gian. Cô không được phép can thiệp quá nhiều, nhưng trái tim thì không nghe lời lý trí.
Anh cười nhẹ, “Đừng sợ. Chỉ cần em ở đây, cùng ta vài khoảnh khắc. Rồi mọi thứ… sẽ từ từ được hiểu.”
Hạ gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa an toàn. Cô nhận ra rằng, cuộc gặp gỡ này chỉ là khởi đầu. Một hành trình xuyên thời gian đầy bí ẩn và tình yêu chưa từng có đang chờ đợi cô. Và từ lúc này, Hạ hiểu rằng: mối liên kết giữa cô và người đàn ông trong quá khứ đã trở thành không thể phá vỡ, dù thời gian có chia cách họ.
Cô nhẹ nhàng ghi lại mọi chi tiết vào nhật ký của mình, lòng rộn ràng một cảm giác chưa từng có: tình yêu, xuyên thời gian, vừa lạ lẫm vừa thân thuộc…
Và khi cô nhắm mắt trở lại, hình ảnh bức tranh lặng yên trong phòng hiện đại của mình, nhưng cô biết rằng cuộc sống bình thường của cô từ giờ đã hoàn toàn thay đổi…