tình yêu giữa hai thời đại

Chương 6: Lần gặp đầu tiên trong mơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đến, Hạ nằm trên giường, mắt nhắm nhưng tâm trí không ngừng hồi hộp. Cô đã chuẩn bị cho giấc mơ lần này: viết nhật ký chi tiết, tưởng tượng rõ ràng bức tranh, cây cầu, con phố cổ. Cô hít sâu, cố gắng trấn tĩnh lòng mình, và để ý thức từ từ buông lơi.

Ngay khi chìm vào giấc ngủ, Hạ cảm thấy một luồng rung động lạ lùng lan khắp cơ thể. Không gian quanh cô nhấp nháy, mờ ảo, rồi dần hiện ra con phố cổ quen thuộc. Ánh trăng bạc phủ lên mái nhà, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương hoa sữa. Mọi thứ y hệt như trong bức tranh, nhưng lần này, cô không còn đứng một mình.

Anh đang đứng đó, dáng người uy nghiêm nhưng ấm áp, ánh mắt nhìn cô vừa ngạc nhiên vừa dịu dàng. Khi thấy cô tiến tới, anh nhấc chân bước ra, ánh mắt lấp lánh vẻ hân hoan:

“Em… em lại đến rồi sao?” giọng anh vang vọng, trầm ấm và nhẹ nhàng.

Hạ cảm thấy tim mình gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. “Vâng… tôi đã chuẩn bị… và tôi muốn… gặp anh,” cô nói, giọng run run nhưng kiên định.

Anh tiến đến gần, cầm lấy tay cô. Một luồng cảm giác ấm áp chạy dọc cánh tay Hạ, làm cô rùng mình. “Em… em biết không, chỉ cần em ở đây, từng khoảnh khắc này đều quý giá hơn bất cứ điều gì khác,” anh nói, ánh mắt đầy trìu mến nhưng cũng chứa chút lo lắng.

Hạ nhìn sâu vào mắt anh, trái tim đập nhanh, từng cảm xúc dâng trào. “Anh… có cảm giác giống tôi không? Cảm giác như… chúng ta đã từng quen biết từ lâu…” cô thầm thì.

Anh mỉm cười, nhấc tay cô lên vuốt nhẹ mái tóc. “Vâng… em và ta… giống như hai nửa đã tìm nhau suốt cả thời gian. Dù cách xa hàng trăm năm, nhưng khi em đến, ta nhận ra… không gì có thể ngăn chúng ta.”

Họ bước dọc con phố, trò chuyện về những điều giản dị: ánh trăng, tiếng nước chảy, những hương hoa phảng phất trong gió. Anh kể cho Hạ nghe về cuộc sống trong quá khứ, những khó khăn và trách nhiệm, còn Hạ chia sẻ về cảm giác của mình trong thế giới hiện đại, về những giấc mơ đã kéo cô đến đây.

Càng trò chuyện, Hạ càng nhận ra mối liên kết giữa hai người không chỉ là cảm giác, mà là một sợi dây vô hình xuyên suốt thời gian, khiến trái tim cô rung động đến mức không thể kiểm soát.

Đột nhiên, anh dừng lại, nhìn Hạ nghiêm túc: “Em… hãy cẩn thận. Mỗi bước em đi, mỗi điều em biết… đều có thể thay đổi lịch sử. Ta lo… nhưng ta không muốn em sợ. Chỉ cần ở bên ta, em được không?”

Hạ nắm chặt tay anh, cảm giác vừa sợ vừa muốn gần anh nhiều hơn. “Tôi biết. Nhưng tôi không sợ… chỉ cần anh ở đây, cùng tôi.”

Khoảnh khắc ấy, bầu trời trăng sáng như tan biến, chỉ còn hai người đứng cạnh nhau, tim hòa nhịp, không gian như ngưng đọng. Hạ nhận ra rằng giấc mơ này không chỉ là mơ, mà là nơi tình yêu của họ bắt đầu chảy mạnh, vượt qua mọi giới hạn thời gian.

Khi cô tỉnh dậy vào sáng hôm sau, mồ hôi nhễ nhại, tim đập mạnh, Hạ biết rằng mọi thứ đã thay đổi: cô không còn chỉ là một quan sát viên của quá khứ, mà đã bước vào hành trình tình cảm thực sự, nơi cảm xúc và định mệnh giao thoa.

Cô ghi nhanh vào nhật ký:

Lần gặp đầu tiên trong mơ… không chỉ là giấc mơ nữa. Chúng tôi đã gặp nhau, nói chuyện, và cảm nhận nhau. Tim tôi biết… anh thật sự tồn tại, và tôi sẽ tìm cách gặp anh nhiều hơn.

Hạ hít sâu, mắt ánh lên quyết tâm. Mối tình xuyên thời gian này vừa bắt đầu, và cô sẽ không dừng lại…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×