tình yêu giữa hai thời đại

Chương 5: Thí nghiệm thời gian


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lần gặp gỡ bên cây cầu, Hạ trở về căn hộ nhỏ của mình với trái tim rộn ràng và trí óc đầy bối rối. Mọi thứ vẫn hiện ra rõ ràng trong tâm trí cô: ánh mắt anh, nụ cười dịu dàng, cảm giác ấm áp khi chạm tay. Nhưng nỗi lo sợ cũng không ngừng tăng lên—nếu bước tiếp, cô có thể thay đổi dòng thời gian, hoặc mất anh vĩnh viễn.

Nhưng sự tò mò và khao khát gặp lại anh mạnh mẽ hơn tất cả. Hạ quyết định sẽ thử nghiệm, tìm cách giao tiếp chủ động với quá khứ, dù chỉ là giây phút ngắn ngủi.

Cô bắt đầu với nhật ký. Mỗi lần chạm vào những trang giấy cũ, cô đọc to những dòng chữ trong tâm trí, hình dung mình đang trò chuyện với anh. Hạ thử thiền định, nhắm mắt và tưởng tượng rõ ràng hình ảnh con phố cổ, bức tranh, cây cầu nơi họ gặp nhau. Cô viết nhật ký chi tiết tất cả cảm xúc và câu chuyện của mình, như gửi thông điệp cho anh.

Ngày hôm sau, trong giấc ngủ, Hạ thấy mình trở lại con phố cổ, trước mắt vẫn là khung cảnh quen thuộc. Nhưng lần này, cô không chờ anh xuất hiện. Cô tự bước vào cuộc trò chuyện, thử nói những điều chưa từng nói trong đời thực.

“Anh… có nghe được tôi không?” Hạ thầm thì.

Bất ngờ, giọng anh vang vọng: “Em… em đang ở đây, và ta nghe thấy em. Nhưng sao… em có thể bước vào không gian này?”

Hạ mở mắt trong mơ, thấy mình đang đứng ngay trước anh. Lần này, cô chủ động cầm tay anh. Một luồng cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Trái tim cô nhảy thình thịch, và cô nhận ra mối liên kết giữa hai người đã mạnh mẽ hơn mọi ranh giới thời gian.

“Em muốn biết… chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên không?” cô hỏi, giọng run run.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm pha chút lo lắng: “Có lẽ… nhưng nguy cơ lớn. Một thay đổi nhỏ thôi, dòng thời gian cũng có thể xoay chuyển. Ta sợ… em sẽ gặp nguy hiểm.”

Hạ lắc đầu, nắm chặt tay anh: “Tôi biết. Nhưng tôi muốn thử… dù chỉ một lần.”

Cảm giác vừa hồi hộp vừa dũng cảm bao trùm. Họ trò chuyện nhiều hơn, chia sẻ những điều bình dị: ánh trăng, mùi hoa, tiếng nước chảy, và cả những cảm xúc sâu kín mà không thể nói với ai ngoài giấc mơ này. Hạ viết lại tất cả vào nhật ký khi tỉnh dậy, như gửi thông điệp tiếp theo cho anh.

Nhưng rồi, điều bất ngờ xảy ra: Hạ phát hiện một chi tiết kỳ lạ. Khi cô nhắc đến một sự kiện nhỏ trong quá khứ, trong giấc mơ, anh nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng: “Em… không nên biết chuyện này. Nó quan trọng với dòng thời gian.”

Hạ nhận ra rằng, mỗi thí nghiệm, mỗi cuộc trò chuyện dù nhỏ, đều có thể thay đổi quá khứ. Và nỗi sợ mất anh xen lẫn hưng phấn gặp gỡ anh lần nữa làm cô rối bời.

Nhưng trái tim cô không từ bỏ. Hạ quyết định: cô sẽ tiếp tục thí nghiệm, nhưng sẽ cẩn thận hơn, ghi chép tỉ mỉ từng chi tiết, để vừa gặp anh, vừa giữ an toàn cho dòng thời gian.

Buổi sáng hôm sau, khi ánh nắng rọi vào phòng, Hạ nhìn cuốn nhật ký cũ, tay vẫn run nhẹ. Cô mỉm cười, lòng đầy quyết tâm: “Dù thời gian có chia cách, tôi sẽ tìm cách ở bên anh… một cách an toàn.”

Và từ khoảnh khắc đó, Hạ bắt đầu một chuỗi thí nghiệm xuyên thời gian, nơi cô chủ động giao tiếp với quá khứ, học cách điều khiển giấc mơ, bức tranh và nhật ký, để từng bước kéo gần khoảng cách giữa hai trái tim thuộc hai thời đại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×