tình yêu giữa lửa và lòng

Chương 5: Lá thư đầu tiên từ chiến trường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày đầu tiên sau khi Hùng lên đường, Lan sống trong nỗi nhớ nhung da diết. Mỗi sáng, cô thức dậy nhìn ra con đường quen thuộc, mong chờ bóng dáng quen thuộc của anh hiện ra. Nhưng thay vào đó, chỉ có gió thổi qua những cánh đồng lúa vàng ươm, tiếng chim hót líu lo như nhắc nhở cô rằng anh đang ở xa.

Một buổi chiều, khi Lan đang dọn dẹp nhà cửa, bỗng có người đưa tới một lá thư. Nhìn thấy phong bì gói cẩn thận, nét chữ quen thuộc trên bìa làm trái tim cô nhảy lên vì vui sướng. Tay cô run rẩy mở thư, mắt mở to khi nhìn thấy dòng chữ đầu tiên:

"Lan à, mình viết cho em giữa tiếng súng xa xăm và mùi khói của chiến tranh. Mình không biết khi nào em nhận được thư này, nhưng mỗi chữ đều chứa đựng cả trái tim mình dành cho em."

Lan ngồi xuống ngay bên hiên nhà, đôi tay run run giữ lá thư. Mỗi câu chữ trong thư khiến cô vừa tự hào vừa đau lòng. Hùng kể về những ngày đầu trên chiến trường, những đồng đội thân thiết, nhưng không quên nhấn mạnh về cảm giác nhớ nhung Lan:

"Mỗi khi nghe tiếng gió thổi qua đồng, mình lại tưởng tượng bàn tay em đang cầm tay mình. Giữa bom đạn và khó khăn, hình ảnh em là điều duy nhất giữ mình không gục ngã."

Lan đọc đi đọc lại, từng dòng chữ như xoa dịu nỗi nhớ, nhưng cũng khiến mắt cô ươn ướt. Cô nhớ lại những ngày họ cùng nhau dạo quanh làng, những buổi trưa nằm nghỉ dưới bóng cây đa, tiếng cười vang vọng khắp cánh đồng. Giờ đây, tất cả chỉ còn trong ký ức và những lá thư thấm đẫm tình yêu.

Cô không ngần ngại cầm bút, viết ngay một lá thư trả lời. Từng chữ, từng dòng tràn đầy nỗi nhớ, lo lắng, và cả lời hứa:

"Hùng à, em nhận được thư của anh. Em không sao cả, chỉ là nhớ anh nhiều lắm. Em sẽ giữ gìn sức khỏe và chờ anh trở về. Mỗi ngày, em đều đọc thư anh và tưởng tượng mình đang bên anh. Hãy mạnh mẽ, anh nhé. Em yêu anh."

Lan nhét thư vào phong bì, tim đập mạnh khi nghĩ đến việc Hùng sẽ nhận được nó giữa những ngày gian khổ. Mỗi lá thư, mỗi lời nhắn nhủ trở thành sợi dây nối giữa hai trái tim, giúp họ giữ vững tình cảm giữa bao thử thách.

Đêm đó, Lan ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, mắt nhòa lệ nhưng lòng tràn đầy hy vọng. Cô biết rằng, dù chiến tranh có khắc nghiệt, dù Hùng ở đâu, tình yêu này sẽ là điểm tựa để cả hai vượt qua mọi giông bão.

Lan nhắm mắt, mường tượng bàn tay Hùng đang nắm tay cô, giọng nói trầm ấm vọng trong tâm trí: “Mình sẽ trở về, bằng bất cứ giá nào.” Và cô tự nhủ: “Em sẽ đợi anh, cho đến ngày anh trở về bình an.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×