Ngày Hùng lên đường, ngôi làng nhỏ như chìm trong một không khí vừa trang nghiêm vừa buồn bã. Lan đứng bên cổng làng, đôi tay run lên vì hồi hộp và lo lắng. Trên con đường đất rợp bóng tre, Hùng khoác ba lô, dáng đứng thẳng, ánh mắt vẫn đầy quyết tâm. Nhưng Lan biết, sâu trong đôi mắt ấy, vẫn có nỗi lo lắng và nỗi nhớ về cô.
Hùng tiến lại gần, nắm lấy tay Lan, giọng trầm ấm nhưng kiên định:
“Lan… mình phải đi. Nhưng đừng lo, trái tim này sẽ luôn hướng về em.”
Lan cố gắng mỉm cười, nhưng nước mắt lăn dài trên má. “Anh… phải hứa với em… sẽ trở về bình an.”
Hùng gật đầu, siết chặt bàn tay cô thêm một lần nữa trước khi rời bước. Bước chân anh dần xa, để lại Lan đứng một mình, cảm giác trống rỗng và nỗi nhớ nhói lòng. Cô quay người, nhìn theo bóng dáng cao lớn của Hùng, mong rằng thời gian sẽ trôi nhanh để sớm gặp lại.
Những ngày sau đó, Lan sống trong sự chờ đợi. Mỗi sáng thức dậy, cô nhìn ra cánh đồng, hy vọng bóng dáng Hùng sẽ xuất hiện nơi con đường quen thuộc. Mỗi tối, khi ngôi làng chìm trong ánh đèn vàng, Lan lại ngồi bên cửa sổ, cầm lá thư Hùng vừa gửi, đọc đi đọc lại những dòng chữ tràn đầy tình cảm:
"Lan à, đừng lo lắng cho mình. Ở đây mọi thứ đều nguy hiểm, nhưng nghĩ đến em, mình có thêm sức mạnh để vượt qua. Hãy giữ gìn sức khỏe, đừng để nỗi lo cản trở em."
Những lá thư đó trở thành niềm an ủi quý giá cho Lan. Cô trả lời từng lá thư, kể cho Hùng nghe mọi chuyện trong làng: những buổi thu hoạch, tiếng cười của trẻ con, những ngày trời mưa hay nắng. Dù biết rằng Hùng có thể không nhận được tất cả trong thời gian sớm, cô vẫn gửi đi với tất cả tình cảm, để anh biết rằng trái tim cô luôn hướng về anh.
Ngày qua ngày, Lan học cách kiên nhẫn. Cô biết rằng mỗi bước chân Hùng trên chiến trường là một bước chân vì dân tộc, vì quê hương, và cũng là vì tình yêu họ dành cho nhau. Nhưng nỗi nhớ nhung cứ dâng trào, len lỏi vào từng giấc mơ, khiến cô vừa tự hào vừa đau đáu.
Một buổi chiều, khi cơn mưa mùa hạ bất ngờ trút xuống, Lan đứng dưới mái hiên, nhìn cánh đồng mờ ảo trong mưa. Cô thì thầm với chính mình:
“Anh sẽ trở về… mình sẽ chờ anh, dù bao lâu, dù có chuyện gì xảy ra.”
Bóng dáng Hùng rời xa, nhưng tình yêu và niềm tin trong lòng Lan chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế. Những lá thư, những lời hứa, và cả ký ức về những ngày bên nhau dưới gốc cây đa già trở thành sức mạnh giúp cô vượt qua khoảng trống mà chiến tranh để lại.