tình yêu hợp đồng

Chương 1: Cuộc đời bế tắc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, cả giảng đường đại học rộn ràng tiếng bước chân, tiếng ghế va chạm và những tiếng cười nói rộn rã của sinh viên. Chỉ có một góc bàn cuối cùng là lặng im. Nơi đó, Hạ Vy – cô sinh viên năm ba khoa Kinh tế – đang ngồi bất động, mắt trống rỗng nhìn xuống cuốn vở chi chít chữ viết nguệch ngoạc. Bên cạnh dòng chữ "Lý thuyết quản trị tài chính", những vết mực nhòe đi như thể bị nước mắt vô tình chạm vào.

Ngày hôm nay, cô lại phải chạy vội đến bệnh viện ngay sau khi tan học. Trái tim Hạ Vy nặng trĩu như có hàng tấn đá đè lên. Căn bệnh của mẹ cô – suy thận mãn tính giai đoạn cuối – ngày càng nghiêm trọng. Bác sĩ nói rằng bà cần được ghép thận gấp, nhưng chi phí quá cao, vượt xa khả năng của một gia đình lao động nghèo.

Ba đã mất sớm trong một tai nạn lao động, mẹ một mình tần tảo nuôi cô khôn lớn. Giờ đây, người phụ nữ đã hi sinh cả đời cho cô đang nằm trên giường bệnh, gầy gò, xanh xao đến mức khiến cô sợ hãi mỗi lần bước vào phòng bệnh.

Chi phí chạy thận và thuốc men mỗi tháng đã là một gánh nặng khổng lồ. Số tiền học bổng ít ỏi cùng việc làm thêm ở quán cà phê cũng chẳng thấm vào đâu. Đã nhiều lần, Hạ Vy nghĩ đến việc bỏ học để đi làm toàn thời gian, nhưng mẹ cô kiên quyết phản đối, chỉ nói một câu:

“Con là niềm tự hào của mẹ, nhất định phải học xong đại học, đừng vì mẹ mà từ bỏ tương lai.”

Mỗi lần nhớ đến ánh mắt yếu ớt nhưng kiên định đó, Hạ Vy lại cắn răng chịu đựng, tiếp tục lê từng bước trên con đường đầy chông gai.

Buổi chiều hôm ấy, Hạ Vy đến bệnh viện trong tâm trạng hoảng loạn. Bác sĩ gọi riêng cô ra ngoài trao đổi, giọng ông trầm buồn:

“Chúng tôi đã cố gắng duy trì tình trạng của mẹ em, nhưng không thể kéo dài lâu hơn nữa. Tốt nhất gia đình nên chuẩn bị tiền để ghép thận. Càng sớm càng tốt.”

Hạ Vy run rẩy:

“Dạ… chi phí… bao nhiêu ạ?”

“Khoảng tám trăm triệu. Đó là mức tối thiểu.”

Đầu óc cô trống rỗng. Tám trăm triệu đối với cô chẳng khác nào con số trên trời. Cô cố gắng mở miệng, nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra nổi một âm thanh.

Rời bệnh viện, Hạ Vy đi bộ lang thang giữa phố xá đông đúc. Những ngọn đèn neon nhấp nháy, tiếng còi xe inh ỏi, dòng người vội vã… tất cả đều mờ nhạt trong mắt cô. Trong túi chỉ còn vài tờ tiền lẻ – đủ cho một bữa cơm hộp đơn giản.

Cô ngồi bệt xuống bậc thềm trước một cửa hàng thời trang sang trọng. Trong tấm kính lớn phản chiếu, một cô gái gầy gò, mái tóc rối bù, ánh mắt thất thần đang nhìn chằm chằm vào chính mình. Cô cười chua chát. Một sinh viên xuất sắc, bao nhiêu lần đạt học bổng, vậy mà chẳng thể lo nổi tiền cứu mẹ.

Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng dừng lại ngay trước cửa hàng. Từ trong xe bước ra một người đàn ông trẻ, vóc dáng cao lớn, khí chất áp đảo. Anh khoác bộ vest màu xám tro, gương mặt góc cạnh, lạnh lùng như được tạc ra từ băng tuyết. Người nhân viên cửa hàng lập tức cúi đầu chào, nụ cười cung kính khác hẳn so với cách họ thường đối xử với những vị khách bình thường.

Người đàn ông ấy chính là Lâm Vũ – tổng giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn bất động sản Lâm Thịnh, một trong những tập đoàn hàng đầu thành phố. Trên thương trường, cái tên Lâm Vũ gắn liền với sự sắc bén, quyết đoán và cả tàn nhẫn. Anh nổi tiếng là kẻ không bao giờ tin vào tình yêu, càng không tin vào phụ nữ.

Ánh mắt Hạ Vy vô tình chạm phải anh khi anh bước qua. Khoảnh khắc ấy, tim cô thoáng rùng mình – không phải vì anh quá điển trai, mà bởi khí thế lạnh lẽo khiến người ta khó lòng rời mắt. Nhưng rồi cô nhanh chóng cúi đầu, né tránh ánh nhìn.

Không ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn bay tập hồ sơ xin việc làm thêm mà cô ôm trong tay. Những tờ giấy rải rác bay về phía Lâm Vũ. Cô hoảng hốt vội vã chạy tới nhặt, miệng lắp bắp:

“Xin lỗi, xin lỗi anh… tôi không cố ý…”

Anh cúi xuống, nhặt lấy một tờ giấy. Trên đó là hồ sơ cá nhân của cô – “Sinh viên năm ba, thành tích học tập xuất sắc, kinh nghiệm phục vụ tại quán cà phê…”.

Ánh mắt Lâm Vũ thoáng dừng lại nơi tên cô – “Nguyễn Hạ Vy”. Anh đưa lại tập hồ sơ, giọng nói lạnh lẽo nhưng trầm khàn:

“Giữ cho chắc.”

“Cảm ơn…” – Hạ Vy lí nhí nhận lại, mặt đỏ lên vì ngượng.

Anh không nói thêm lời nào, chỉ bước thẳng vào cửa hàng. Dáng vẻ lạnh nhạt ấy khiến cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, như một hạt cát lẫn trong biển người.

Cô không biết rằng, chính khoảnh khắc chạm mắt ngắn ngủi đó đã vô tình mở ra một bước ngoặt trong cuộc đời mình.

Đêm hôm ấy, trong căn phòng trọ chật hẹp, Hạ Vy ngồi bó gối bên bàn học, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Trên diễn đàn sinh viên, cô đăng tin rao vặt: “Nhận làm gia sư, phục vụ, rửa bát, bưng bê… bất cứ việc gì miễn có tiền.”

Điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ một số lạ:

“Cô có muốn kiếm số tiền lớn trong thời gian ngắn không?”

Cô giật mình, tim đập nhanh. Một ý nghĩ thoáng qua đầu: Lừa đảo chăng? Nhưng rồi nhớ đến lời bác sĩ, đến hình ảnh mẹ đang thở dốc trên giường bệnh, cô cắn môi, run rẩy trả lời:

“Bao nhiêu tiền? Và… tôi phải làm gì?”

Chỉ vài giây sau, tin nhắn mới xuất hiện:

“Giả làm bạn gái tôi trong sáu tháng. Thù lao: một tỷ.”

Hạ Vy chết lặng. Một tỷ – số tiền đủ để cứu mẹ, đủ để thay đổi cả cuộc đời cô. Nhưng đổi lại, phải giả làm bạn gái một người xa lạ?

Cô hít sâu, lòng ngổn ngang. Đây có lẽ là trò đùa ác ý nào đó. Nhưng cùng lúc ấy, trong đầu cô thoáng hiện lên gương mặt lạnh lùng của người đàn ông ban chiều – Lâm Vũ.

Trực giác mách bảo: người đứng sau tin nhắn này… chính là anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×