Hạ Vy trằn trọc cả đêm không ngủ. Tin nhắn lạ kia như một cơn ác mộng xen lẫn ánh sáng cứu rỗi, khiến cô không thể nào yên lòng. Một tỷ – con số quá lớn, vượt ngoài sức tưởng tượng của một sinh viên nghèo. Nếu đó là thật, cô sẽ có tiền để phẫu thuật ghép thận cho mẹ, trả nợ viện phí, thậm chí còn có thể tiếp tục việc học mà không lo lắng từng bữa cơm.
Nhưng cái giá phải trả là gì? Giả làm bạn gái một người xa lạ… chẳng khác nào bán rẻ chính mình.
Cô nhìn sang giường bên, nơi mẹ đang nằm co ro, hơi thở yếu ớt vang lên khe khẽ. Hình ảnh ấy khiến tim cô thắt lại. Sau nhiều giờ đấu tranh, Hạ Vy run rẩy nhắn lại:
“Tôi đồng ý. Nhưng tôi muốn biết anh là ai.”
Chỉ vài phút sau, tin nhắn đáp lại, ngắn gọn:
“Ngày mai, tám giờ sáng, quán cà phê Lavender đường Hoàng Diệu. Tôi sẽ giải thích tất cả.”
Hạ Vy nắm chặt điện thoại, lòng rối như tơ vò.
Sáng hôm sau, cô chọn bộ váy đơn giản nhất – chiếc váy trắng đã cũ, hơi nhăn dù cô đã là lượt kỹ. Mái tóc dài buộc gọn sau gáy, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng bằng cây son duy nhất. Trong gương, cô nhìn thấy một cô gái bình thường đến tầm thường, chẳng có gì nổi bật để khiến người khác chú ý.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào quán cà phê Lavender.
Quán sang trọng, tông màu trầm ấm, tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên. Ngay lập tức, ánh mắt cô chạm phải một bóng dáng quen thuộc: người đàn ông hôm qua – Lâm Vũ. Anh ngồi ở bàn gần cửa sổ, áo sơ mi trắng ôm gọn thân hình cao lớn, chiếc áo vest đặt hờ trên ghế. Ánh sáng buổi sáng chiếu vào gương mặt góc cạnh của anh, càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. Khoảnh khắc ấy, tim Hạ Vy chợt đập loạn nhịp.
“Ngồi đi.” – Giọng nói anh trầm thấp, bình thản, không có chút cảm xúc.
Cô rụt rè ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Tin nhắn hôm qua… là anh gửi?”
Anh gật đầu, không vòng vo:
“Đúng. Tôi cần một bạn gái trong sáu tháng. Cô sẽ nhận được một tỷ đồng. Tôi trả trước năm trăm triệu, số còn lại sẽ nhận đủ khi kết thúc hợp đồng.”
Hạ Vy chết lặng. Đúng là anh – người đàn ông quyền lực cô chỉ thấy trên báo.
Cô lắp bắp:
“Nhưng… tại sao lại là tôi? Tôi và anh đâu có quen biết.”
Lâm Vũ khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng qua sự lạnh nhạt:
“Tôi cần một người không liên quan đến giới thượng lưu, càng bình thường càng tốt. Như vậy sẽ dễ dàng đối phó với truyền thông và gia đình. Còn cô, vừa khéo… xuất hiện đúng lúc.”
“Xuất hiện đúng lúc?” – Hạ Vy nhíu mày.
“Cô còn nhớ tối hôm qua không?” – Anh nghiêng người, giọng trầm hơn. – “Hình ảnh cô ngồi co ro trước cửa hàng thời trang, ánh mắt thất thần… đã bị một tay săn ảnh chụp lại. May mắn là tôi kịp xử lý, nhưng xem ra… định mệnh đã sắp đặt cô sẽ đóng vai trong câu chuyện này.”
Hạ Vy choáng váng. Cô không ngờ một khoảnh khắc nhỏ bé của mình lại lọt vào mắt anh.
“Anh… rốt cuộc muốn gì từ tôi?” – Cô lấy hết can đảm hỏi.
“Rất đơn giản.” – Lâm Vũ rút một tập giấy từ cặp, đặt trước mặt cô. – “Hợp đồng này quy định rõ: cô sẽ xuất hiện bên cạnh tôi trong các sự kiện, ra mắt gia đình, tạo cho truyền thông tin rằng chúng ta yêu nhau thật sự. Ngoài ra, đời tư của cô vẫn là của cô. Chỉ cần nhớ một điều – tuyệt đối không được nảy sinh tình cảm.”
Hạ Vy nắm chặt bàn tay, tim đập mạnh. Lời nói lạnh lùng ấy như một lưỡi dao cắt vào lòng. Không được nảy sinh tình cảm – nghe qua tưởng dễ, nhưng với một cô gái bình thường, liệu có thể không dao động trước một người đàn ông như anh?
Cô khẽ cắn môi:
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
Ánh mắt Lâm Vũ hơi híp lại, giọng anh vẫn thản nhiên nhưng mang theo áp lực:
“Vậy thì hãy tìm tám trăm triệu để cứu mẹ cô bằng cách khác. Tôi không ép buộc, chỉ cho cô một lựa chọn.”
Trái tim Hạ Vy nhói lên. Anh biết rõ điểm yếu nhất của cô.
Không khí lặng im, chỉ còn tiếng muỗng khuấy trong cốc cà phê vang lên lách cách.
Cuối cùng, Hạ Vy run rẩy cầm bút, ký tên vào bản hợp đồng.
Khoảnh khắc mực in thành chữ trên giấy, cô biết cuộc đời mình đã rẽ sang một con đường hoàn toàn khác.
Buổi tối, Lâm Vũ đưa cô đến một buổi tiệc từ thiện – nơi anh cần một “bạn gái” xuất hiện cùng.
Cánh cửa hội trường mở ra, ánh sáng lộng lẫy và những tiếng xì xào lập tức dồn về phía họ. Hạ Vy trong chiếc váy đơn giản anh đã chuẩn bị, gượng gạo khoác tay anh. Sự chênh lệch giữa họ quá rõ ràng – một tổng giám đốc phong độ ngời ngời và một cô sinh viên nghèo, chẳng khác nào hai thế giới.
Nhưng Lâm Vũ không hề bối rối. Anh nắm tay cô chặt hơn, dẫn cô bước vào như thể đó là điều hiển nhiên nhất.
“Cười lên.” – Anh khẽ nghiêng đầu thì thầm. – “Từ giờ, cô là bạn gái tôi.”
Hạ Vy gượng cười, đôi má nóng bừng. Tim cô loạn nhịp không kiểm soát.
Khoảnh khắc ấy, cô bỗng nhận ra: hợp đồng này không chỉ đổi lấy tiền, mà còn kéo cô vào một vòng xoáy nguy hiểm – nơi thật và giả rất dễ lẫn lộn.
Một bước chân thôi, cô đã chính thức bước vào thế giới của anh – thế giới lạnh lùng, hào nhoáng nhưng đầy cạm bẫy.
Và định mệnh va chạm… đã bắt đầu.