Đêm hôm đó, sau khi trở về từ biệt thự Hoàng gia, Hạ Vy gần như không ngủ. Cô nằm dài trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà, trong đầu cứ vang lên giọng nói sắc lạnh của bà Hoàng:
“Nếu thật sự thương nó, cô nên rời đi, trước khi cả hai bị tổn thương.”
Mỗi câu chữ như mũi dao khắc sâu vào tâm trí cô.
Buổi sáng, Hoàng Thiên bận rộn với các cuộc họp. Hạ Vy ở nhà một mình. Cô mở điện thoại, lại bị cuốn vào biển tin tức ngồn ngộn:
“Hạ Vy – cô gái may mắn hay kẻ đào mỏ?”
“So sánh không cân sức: Trần Minh Linh và bạn gái hiện tại của Hoàng Thiên.”
“Dư luận dậy sóng: Tình cảm thật hay chỉ là chiêu trò?”
Phía dưới là hàng nghìn bình luận, đa phần công kích:
Con bé đó nhìn bình thường quá. Không thể tin nổi Hoàng Thiên chọn cô ta.
Đúng là giả tạo, chắc chỉ vì tiền thôi.
Cô ta nghĩ mình là ai mà có thể thay thế Trần Minh Linh?
Hạ Vy buông điện thoại, hai tay run lên. Trái tim cô nặng trĩu, từng nhịp đập đều chênh vênh.
Cô tự bước ra ban công, hít sâu, cố gắng tìm lại sự bình tĩnh. Nhưng trong gió chiều, lòng cô vẫn xao động.
Ban đầu, mình chỉ nghĩ đến số tiền để chữa bệnh cho mẹ. Chỉ cần diễn tròn vai, hết hợp đồng là xong. Nhưng sao mọi thứ lại thành ra thế này?
Cô đặt tay lên ngực. Ở đó, trái tim đập nhanh mỗi khi nghĩ đến Hoàng Thiên. Cô không còn chắc chắn đâu là giả, đâu là thật. Và chính điều đó khiến cô sợ hãi hơn cả.
Buổi tối, Hoàng Thiên trở về muộn. Anh bước vào nhà, thấy cô ngồi thu mình ở sofa, ánh mắt xa xăm.
“Em sao thế?” – Anh khẽ hỏi.
Hạ Vy giật mình, gượng cười:
“Không… không có gì.”
Nhưng Hoàng Thiên không tin. Anh ngồi xuống cạnh cô, giọng trầm tĩnh:
“Đừng giấu tôi. Có chuyện gì cứ nói.”
Đôi mắt Hạ Vy thoáng run rẩy. Cô muốn nói tất cả – muốn thổ lộ sự lo sợ, muốn dựa vào anh. Nhưng lời của bà Hoàng lại vang lên: “Cô không đủ bản lĩnh, sẽ chỉ là gánh nặng.”
Cô cúi đầu, thì thầm:
“Hoàng Thiên… nếu… nếu một ngày em rời đi, anh có thấy nhẹ nhõm hơn không?”
Anh khựng lại, ánh mắt tối sầm:
“Em đang nói gì vậy?”
“Em… em không thuộc về thế giới của anh. Em chỉ khiến anh vướng vào rắc rối, trở thành đề tài cho dư luận. Em thấy… có lẽ nên kết thúc trước khi mọi thứ đi quá xa.”
Lời vừa dứt, Hạ Vy thấy bàn tay mình bị siết chặt. Hoàng Thiên nhìn thẳng vào mắt cô, giọng sắc lạnh nhưng chứa nỗi đau sâu kín:
“Em nghĩ tôi để em bên cạnh chỉ vì một bản hợp đồng sao?”
Cô run lên. “Nhưng…”
“Không có nhưng.” – Anh cắt ngang. – “Em rời đi, tôi mới là người chịu tổn thương. Hiểu không?”
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt Hoàng Thiên lóe lên cảm xúc thật đến mức Hạ Vy nghẹn lại.
Đêm đó, cô nằm quay lưng lại phía anh, nước mắt lặng lẽ tràn ra. Cô biết mình không còn đơn thuần là “bạn gái giả” nữa. Nhưng chính điều ấy lại càng khiến cô hoang mang:
Liệu tình cảm này có đủ mạnh để vượt qua sóng gió? Hay cuối cùng, mình chỉ là một vết xước thoáng qua trong cuộc đời anh?
Ngày hôm sau, Hạ Vy xin nghỉ học, một mình đến bệnh viện thăm mẹ. Người mẹ ốm yếu của cô vẫn đang hồi phục sau đợt điều trị.
“Vy, dạo này con sao thế? Nhìn con tiều tụy quá.” – Mẹ cô lo lắng.
Hạ Vy cố gượng cười:
“Không sao đâu mẹ. Con vẫn ổn mà.”
Nhưng bàn tay gầy guộc của mẹ siết lấy tay cô, ấm áp đến nỗi khiến nước mắt Hạ Vy rơi lã chã.
“Mẹ chỉ cần con hạnh phúc. Dù bên ai, dù lựa chọn thế nào… đừng ép mình chịu đựng.”
Những lời giản dị ấy lại khiến trái tim Hạ Vy thêm chênh vênh.
Trên đường về, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ một số lạ:
“Cô nghĩ mình có thể giữ được vị trí bên cạnh Hoàng Thiên sao? Đừng mơ. Người thật sự xứng đáng chỉ có một.”
Hạ Vy rùng mình. Cô biết ngay đó là ai – Trần Minh Linh.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây xám, trong lòng ngổn ngang. Lần đầu tiên, ý nghĩ rút lui hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Có lẽ… mình nên rời đi thật.