Tin tức trên mạng về buổi tiệc vẫn chưa kịp lắng xuống thì một buổi chiều, Hạ Vy bất ngờ nhận được điện thoại từ thư ký riêng của Hoàng Thiên:
“Cô Hạ Vy, phu nhân mời cô đến biệt thự Hoàng gia vào tối nay dùng cơm.”
Trong khoảnh khắc, Hạ Vy chết lặng. Phu nhân… tức là mẹ của Hoàng Thiên. Cô chưa từng sẵn sàng cho cuộc gặp này, nhất là sau những sóng gió dư luận.
Hoàng Thiên nghe tin, chỉ khẽ chau mày, rồi nói:
“Đừng lo. Tôi sẽ đi cùng cô.”
Nhưng lòng Hạ Vy vẫn rối bời. Nếu mẹ anh không chấp nhận mình thì sao? Nếu bà nhận ra mối quan hệ này chỉ là giả thì sao?
Buổi tối hôm ấy, chiếc xe đưa họ đến trước căn biệt thự lộng lẫy. Từ cổng lớn, ánh đèn vàng rực rỡ soi sáng cả khu vườn trồng đầy hoa hồng.
Người quản gia cung kính dẫn họ vào phòng ăn. Bà Hoàng – người phụ nữ từng khiến Hạ Vy e ngại ngay từ lần gặp đầu tiên – đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Bà mặc bộ váy thanh lịch màu xanh ngọc, thần thái sang trọng nhưng ánh mắt sắc bén.
“Con về rồi à, Thiên.” – Bà Hoàng khẽ gật đầu nhìn con trai, rồi quay sang Hạ Vy. – “Đây là… cô gái mà con công khai trước truyền thông?”
Giọng bà không cao, nhưng từng chữ như mang theo áp lực vô hình.
Hoàng Thiên nắm nhẹ tay Hạ Vy dưới gầm bàn, giọng trầm ổn:
“Vâng. Đây là Hạ Vy. Bạn gái con.”
Bà Hoàng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo:
“Ngồi xuống đi.”
Bữa cơm bắt đầu. Mọi món ăn đều được bày biện cầu kỳ. Hạ Vy ngồi thẳng lưng, cẩn trọng trong từng cử chỉ, nhưng bàn tay vẫn khẽ run.
“Nghe nói cô là sinh viên trường Kinh tế?” – Bà Hoàng chậm rãi hỏi.
“Dạ, vâng.” – Hạ Vy đáp nhỏ.
“Chuyên ngành gì?”
“Dạ… quản trị kinh doanh.”
Bà Hoàng gật nhẹ, môi khẽ cong:
“Quản trị kinh doanh. Vậy cô nghĩ, với kiến thức hiện tại, cô có thể hỗ trợ được gì cho Thiên? Anh ấy gánh vác cả tập đoàn, không phải chuyện nhỏ.”
Hạ Vy cứng người. Câu hỏi ấy chẳng khác nào một phép thử công khai.
Cô hít sâu, lấy hết can đảm:
“Cháu… có thể chưa đủ kinh nghiệm để giúp anh Thiên trong công việc lớn. Nhưng… cháu nghĩ, người bên cạnh anh ấy không nhất thiết phải giỏi kinh doanh. Cháu chỉ mong có thể hiểu, lắng nghe và chia sẻ, để anh ấy không phải một mình.”
Trong giây lát, cả bàn ăn rơi vào im lặng. Hoàng Thiên bất giác nhìn sang cô, ánh mắt thoáng ngạc nhiên xen lẫn xúc động.
Nhưng bà Hoàng chỉ nhếch môi:
“Nghe thì hay. Nhưng cô có biết, ở vị trí của Thiên, một người phụ nữ không đủ bản lĩnh sẽ trở thành gánh nặng?”
Tim Hạ Vy thắt lại. Cô không biết trả lời sao.
Sau bữa ăn, bà Hoàng đích thân dẫn Hạ Vy ra vườn. Gió đêm nhẹ thổi, hương hoa hồng phảng phất, nhưng không khí lại nặng nề đến nghẹt thở.
“Cô Hạ Vy.” – Bà Hoàng dừng bước, quay người đối diện thẳng với cô. – “Tôi sẽ nói thẳng. Tôi không tin tưởng cô.”
Hạ Vy khẽ giật mình, đôi tay bất giác siết chặt.
“Thiên từ nhỏ đã chịu nhiều áp lực. Nó không cần một cô gái ngây thơ để chia sẻ, nó cần một người đủ mạnh mẽ, đủ thông minh để sánh vai. Tôi nhìn cô… chỉ thấy sự yếu đuối. Nếu thật sự thương nó, cô nên rời đi, trước khi cả hai bị tổn thương.”
Lời nói ấy, như nhát dao lạnh lẽo cứa sâu vào trái tim Hạ Vy.
Cô cắn môi, im lặng, không biết phải phản bác thế nào.
Đúng lúc ấy, giọng Hoàng Thiên vang lên phía sau:
“Mẹ.”
Anh bước nhanh tới, chắn trước mặt Hạ Vy.
“Mẹ không cần thử thách hay phán xét Vy. Con đủ trưởng thành để quyết định ai sẽ ở bên mình.”
Ánh mắt hai mẹ con chạm nhau, căng thẳng như sợi dây cung giương hết cỡ. Cuối cùng, bà Hoàng chỉ khẽ cười nhạt:
“Được. Mẹ sẽ chờ xem lựa chọn của con đúng hay sai.”
Trên đường trở về, Hạ Vy ngồi lặng im. Những lời của bà Hoàng cứ văng vẳng bên tai cô.
Yếu đuối… gánh nặng… nên rời đi…
Cô mím môi, giấu đi đôi mắt ươn ướt. Dù biết bà Hoàng chỉ muốn thử thách, nhưng từng câu chữ ấy khiến cô chạm vào sự thật: cô và Hoàng Thiên thuộc về hai thế giới quá xa.
Hoàng Thiên bất giác siết tay cô:
“Đừng bận tâm. Tôi sẽ không để ai quyết định thay mình.”
Hạ Vy ngước lên, chạm phải ánh mắt kiên định của anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô vừa thấy lòng ấm áp, vừa thấy áp lực khủng khiếp đè nặng lên vai.
Liệu mình có thể thật sự bước tiếp con đường này không?