Nhã An ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ trong phòng làm việc của Minh Quân, mắt nhìn ra ngoài nhưng tâm trí lại quay cuồng với những suy nghĩ không dứt. Những cuộc họp, những buổi tiệc, những lần trao đổi công việc… tất cả giờ đây đang trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Nhưng ngay cả khi cô ngày càng hiểu Minh Quân hơn, cô lại cảm thấy càng mơ hồ về chính mình.
Mối quan hệ giữa cô và anh không còn chỉ là công việc hay một thỏa thuận giả dối nữa. Sự kết nối giữa họ đang thay đổi, và cô không thể nói rõ nó có phải là tình yêu hay không. Những lần anh lo lắng cho cô, những ánh mắt đầy suy tư ấy, dường như đang khiến cô cảm thấy trái tim mình rung động. Nhưng cô biết, Minh Quân không phải là người dễ dàng thể hiện cảm xúc.
Hôm nay, anh lại gọi cô đến văn phòng, nhưng lần này không phải để bàn công việc hay tham gia vào một cuộc họp. Anh chỉ muốn gặp cô.
Khi cô bước vào phòng, Minh Quân đang ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt anh hướng về phía cửa nhưng không hề quay lại. Cả không gian xung quanh như chìm trong im lặng, không khí giữa họ lại đầy căng thẳng.
"Cô đến rồi à?" Minh Quân lên tiếng, giọng anh vẫn trầm và lạnh lùng, nhưng có vẻ không hẳn là sự xa cách như trước.
Nhã An gật đầu, không nói gì thêm, chỉ đứng im. Cô cảm nhận rõ ràng rằng, mọi thứ giữa cô và anh đã dần trở nên khác biệt. Cô không phải là người ngoài cuộc, nhưng cũng không thể gọi mình là một phần thực sự trong cuộc sống của anh.
"Ngồi đi." Minh Quân chỉ về phía chiếc ghế đối diện.
Nhã An bước đến, ngồi xuống, và nhìn anh im lặng. Cô không biết tại sao anh lại muốn gặp mình hôm nay, nhưng sự im lặng kéo dài làm cô cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa. "Anh muốn nói gì với tôi?" Cô hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Minh Quân nhìn cô một lúc lâu, dường như suy nghĩ về những gì anh muốn nói. Sau một phút im lặng dài, anh mới lên tiếng, giọng anh lộ rõ sự khó khăn. "Cô biết không, tôi không dễ dàng tin tưởng ai. Và tôi đã từng nghĩ rằng mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là một sự thỏa thuận. Nhưng càng ngày, tôi càng không thể xem cô chỉ là một người ngoài cuộc."
Những lời này khiến Nhã An cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cô không biết mình phải làm gì với những cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Cô không biết liệu mình có đủ khả năng để đối diện với những thay đổi trong mối quan hệ này.
"Anh đang nói gì?" Cô hỏi lại, giọng cô có chút bối rối.
Minh Quân thở dài, đứng dậy và bước lại gần cửa sổ, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cảnh vật bên ngoài. "Tôi không thể phủ nhận rằng tôi đã bắt đầu để ý đến cô nhiều hơn. Nhưng tôi cũng không thể nói rằng đây là tình yêu. Tôi không biết chính xác cảm giác của mình dành cho cô là gì."
Nhã An im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Cô hiểu rằng Minh Quân không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, và những lời anh vừa nói chắc chắn không phải là sự thừa nhận tình yêu. Nhưng liệu có phải anh đang nói rằng anh quan tâm đến cô theo cách khác, một cách mà anh chưa thể hiểu rõ?
Cảm giác bất an lại dâng lên trong lòng cô. "Vậy chúng ta đang ở đâu?" Cô hỏi, ánh mắt đầy sự mơ hồ.
Minh Quân không trả lời ngay, chỉ nhìn cô trong giây lát rồi mới lên tiếng: "Tôi không biết. Nhưng tôi không muốn cô rời xa tôi."
Câu nói ấy khiến Nhã An cảm thấy khó thở. Cô không thể phủ nhận rằng mình cũng có những cảm xúc không thể giải thích khi ở gần Minh Quân, nhưng cô cũng không thể cứ mãi đứng trong cái bóng của anh. Cô đã thay đổi rất nhiều, và cô không chắc mình có thể tiếp tục trong một mối quan hệ không rõ ràng như thế này.
"Anh nói vậy có nghĩa là gì?" Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bên trong lại là một cơn sóng dữ dội.
Minh Quân quay lại nhìn cô, ánh mắt anh lần này không còn lạnh lùng như trước. Có gì đó trong mắt anh khiến Nhã An cảm thấy xao xuyến. "Có thể tôi đã sai khi để cô quá gần. Nhưng tôi không muốn mất cô. Dù chúng ta không thể nói rõ mối quan hệ này là gì, tôi vẫn không muốn cô rời đi."
Những lời này khiến Nhã An ngập ngừng, cảm giác cô đã dần dần bị cuốn vào một thế giới mà mình không thể thoát ra. Minh Quân là một người đàn ông khó hiểu, nhưng cũng là một người đàn ông mà cô không thể dễ dàng từ chối. Cô biết mình đã trở thành một phần trong cuộc sống của anh, dù đó chỉ là một phần nhỏ bé.
Những lời nói của anh vang lên trong đầu cô, nhưng câu trả lời vẫn chưa thể tìm ra. Liệu cô có thể bước tiếp trong một mối quan hệ như vậy? Cô không chắc, nhưng một điều cô biết rõ là Minh Quân đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Ngày hôm đó, khi rời khỏi văn phòng Minh Quân, Nhã An cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô không biết liệu mình có thể tiếp tục đi trên con đường này hay không. Những cảm xúc lẫn lộn không thể tả đang khiến cô khó có thể tìm thấy lối thoát. Nhưng một điều chắc chắn: cô đã không thể quay lại cuộc sống trước đây.
Minh Quân không chỉ là một người đàn ông khó hiểu, mà anh còn là một người khiến trái tim cô rung động một cách khó lý giải.