Buổi chiều cuối thu, bầu trời Hà Nội phủ một lớp nắng vàng nhàn nhạt, dịu dàng như tấm khăn voan mỏng vắt qua từng mái nhà cổ kính. Con phố nhỏ nằm ven hồ Gươm hôm ấy tấp nập người qua lại, nhưng giữa dòng người hối hả, ánh mắt Khôi lại vô tình dừng lại nơi một góc nhỏ – nơi một cô gái trẻ đang bày một sạp sách cũ.
Lan ngồi đó, chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu hơi bạc, tay gấp từng trang sách cẩn thận như thể chúng là báu vật. Mái tóc dài buộc gọn sau gáy, vài sợi buông ra theo gió. Khung cảnh bình dị ấy lại khiến chàng trai bước xuống từ chiếc xe sang cảm thấy khó tả – một sự tĩnh lặng lạ lùng giữa thế giới náo động.
Khôi vốn không phải kẻ dễ động lòng. Sinh ra trong gia đình giàu có, anh đã quen với những buổi tiệc xa hoa, những cô gái ăn diện lộng lẫy, những lời khen xã giao đầy tính toán. Nhưng khoảnh khắc ấy, khi đôi mắt Lan ngước lên bắt gặp ánh nhìn của anh – trong veo, không vướng bụi trần – Khôi bỗng thấy tim mình chậm lại một nhịp.
Anh bước đến, nở nụ cười lịch sự:
– Cho tôi xem cuốn này được không?
Lan hơi ngạc nhiên, nhìn người đàn ông cao lớn trong bộ vest đơn giản nhưng sang trọng. Giọng anh trầm ấm, khác hẳn những vị khách thường mặc cả từng đồng. Cô khẽ gật đầu, đưa anh cuốn tiểu thuyết cũ “Những Người Khốn Khổ”.
– Sách này hơi cũ, nhưng… vẫn còn nguyên vẹn. – Lan nói, giọng nhẹ như gió.
Khôi lật vài trang, mùi giấy cũ thoảng qua. Anh không hẳn quan tâm đến cuốn sách, mà là người trước mặt. Cô gái nghèo bán sách cũ, nhưng ánh mắt sáng như chứa cả bầu trời.
– Cô thích đọc sách chứ? – Khôi hỏi.
Lan thoáng ngập ngừng, rồi gật đầu:
– Vâng. Mỗi cuốn sách là một thế giới. Có thể không ai để ý, nhưng với tôi, nó quý giá.
Khôi bật cười khẽ, lần đầu thấy một người nói về sách bằng giọng chân thành đến vậy. Anh định nói thêm, thì một giọng nói gắt gỏng vang lên từ bên kia đường:
– Lan! Bán nhanh lên còn về, tối nay còn đi làm thêm!
Một người phụ nữ gầy gò, khuôn mặt khắc khổ – có lẽ là mẹ Lan – đang đứng chờ. Lan giật mình, vội nhận lại cuốn sách từ tay Khôi.
– Xin lỗi, tôi phải dọn hàng rồi. – Cô cúi đầu, định thu gom những quyển sách lộn xộn.
Khôi nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé, gầy guộc, run rẩy vì phải bê những chồng sách nặng. Không hiểu sao, anh cúi xuống giúp, xếp từng quyển lại ngay ngắn.
Lan ngạc nhiên, mắt mở to:
– Anh… không cần đâu, tôi làm được.
– Không sao. Tôi chỉ muốn giúp. – Khôi cười, nụ cười hiền hiếm hoi mà ngay chính anh cũng bất ngờ.
Khoảnh khắc ấy, một sự gần gũi kỳ lạ hình thành. Giữa chàng trai giàu sang và cô gái nghèo bán sách, dường như có sợi dây vô hình kết nối.
Khi Lan chuẩn bị rời đi, Khôi bất giác gọi với:
– Cô có thường bán sách ở đây không?
Lan hơi do dự, rồi đáp nhỏ:
– Thỉnh thoảng thôi… Khi nào có sách thì tôi mang ra bán.
– Vậy… hy vọng lần sau tôi vẫn còn gặp. – Khôi nói, ánh mắt kiên định.
Lan thoáng đỏ mặt, rồi quay đi, đôi vai mảnh khảnh hòa vào dòng người đông đúc.
Tối hôm đó, trong căn biệt thự xa hoa ở khu phố cổ, Khôi ngồi lặng trước cửa sổ, ly rượu vang sóng sánh trên tay. Tiệc tùng, công việc, tiền bạc – tất cả bỗng trở nên vô nghĩa khi trong đầu anh chỉ hiện lên hình ảnh cô gái ngồi giữa đống sách cũ, nụ cười mờ nhạt nhưng ánh mắt thì sáng rực.
“Lan…” – cái tên ấy văng vẳng trong tâm trí anh.
Ở phía bên kia thành phố, trong căn nhà nhỏ chật hẹp, Lan ngồi vá lại chiếc áo đã sờn chỉ. Trên bàn, cuốn “Những Người Khốn Khổ” cũ kỹ nằm mở ra, ánh đèn vàng hắt lên từng trang giấy loang lổ. Cô nhớ đến chàng trai lạ mặt ban chiều – đôi tay anh sạch sẽ, quý phái, nhưng không ngần ngại chạm vào những quyển sách cũ kỹ bụi bặm.
Lan khẽ lắc đầu, tự nhủ: “Mình với anh ta khác xa quá… Đừng mơ tưởng.” Nhưng trái tim non trẻ lại phản bội lý trí, để lại một chút xao động lặng lẽ mà chính cô không thể phủ nhận.
Ngày hôm sau, Khôi tìm lại góc phố ấy. Anh đi dọc con đường, dừng trước quán cà phê nhỏ, rồi ngó quanh – nhưng không thấy bóng dáng Lan. Anh thất vọng, song vẫn quay lại mỗi chiều, như thể bị thôi thúc bởi điều gì đó.
Vài ngày sau, cuối cùng anh lại thấy cô – vẫn ngồi bên sạp sách, vẫn dáng vẻ giản dị, đôi bàn tay lật sách dịu dàng như lần đầu. Khôi bước đến, lần này không giấu được niềm vui trong ánh mắt.
Lan ngước lên, thoáng ngạc nhiên khi nhận ra anh. Cô không ngờ người đàn ông giàu sang ấy lại thực sự quay lại. Một cảm giác vừa bối rối, vừa ấm áp len vào lòng cô.
– Tôi đến để mua thêm sách. – Khôi cười, nói bâng quơ, nhưng cả anh và cô đều hiểu, lý do không chỉ có vậy.
Lan không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ. Giữa buổi chiều mùa thu, nụ cười ấy khiến trái tim Khôi rung động thật sự.
Một cuộc gặp gỡ tưởng chừng thoáng qua, nhưng lại mở ra một hành trình dài của tình yêu, sóng gió và cả những thử thách không ngờ đang chờ phía trước.