tình yêu ngang trái

Chương 2: Những rung động đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm ấy, gió mùa về mang theo cái se lạnh nhẹ nhàng. Con phố quen thuộc vẫn đông đúc, nhưng đối với Khôi, chỉ có một hình ảnh chiếm trọn tầm mắt: Lan đang ngồi thu mình sau sạp sách, khoác chiếc áo len mỏng bạc màu.

Anh dừng xe bên vỉa hè, không còn sự ngập ngừng như lần đầu. Bước chân vững vàng, nhưng trái tim thì đập nhanh lạ thường. Lan ngẩng lên, ánh mắt thoáng ngỡ ngàng khi bắt gặp gương mặt quen thuộc.

– Anh lại đến? – Cô hỏi, giọng vừa ngạc nhiên vừa pha chút bối rối.

– Tôi bảo rồi, tôi thích sách. – Khôi mỉm cười.

Lan khẽ cúi đầu, che giấu nụ cười đang hé trên môi. Thật ra, trong thâm tâm, cô biết anh không chỉ đến vì sách.

Họ ngồi xuống bên lề đường, giữa những chồng sách cũ. Khôi chọn một cuốn “Thép đã tôi thế đấy”, còn Lan lật xem cuốn “Nhật ký Anne Frank”.

– Sao cô lại chọn cuốn này? – Khôi hỏi, vừa nhìn cô vừa giả vờ lật trang.

Lan khẽ chạm tay lên bìa sách đã sờn:
– Vì nó là tiếng nói của một tâm hồn nhỏ bé, dù trong cảnh khốn cùng vẫn giữ được niềm tin. Tôi nghĩ… dù nghèo khó hay đau khổ, người ta vẫn có thể hy vọng.

Khôi lặng đi. Chưa ai từng nói với anh điều gì giản dị mà sâu sắc đến vậy. Bao năm qua, anh sống trong nhung lụa, nhìn thấy nỗi đau nhưng chỉ lướt qua như kẻ ngoài cuộc. Giờ đây, trước mặt anh, một cô gái nghèo lại dạy anh bài học về hy vọng.

– Còn anh? – Lan hỏi, ngẩng lên, đôi mắt trong veo. – Anh đọc gì?

Khôi nhìn cuốn sách trong tay, rồi đáp chậm rãi:
– Tôi chọn vì muốn biết… con người có thể mạnh mẽ đến mức nào. Có lẽ tôi cần học điều đó.

Lan cười, nụ cười không phải châm biếm, mà là sự cảm thông:
– Ai cũng có điểm yếu. Mạnh mẽ không có nghĩa là không sợ hãi, mà là biết đứng dậy sau khi ngã.

Khoảnh khắc ấy, giữa những tiếng còi xe, tiếng rao vặt, hai tâm hồn dường như chạm vào nhau.

Từ đó, Khôi thường xuyên đến tìm Lan. Ban đầu anh viện cớ mua sách, nhưng dần dần, cả hai chẳng cần lý do. Họ chỉ đơn giản muốn gặp, muốn ngồi cạnh nhau, trò chuyện về những điều nhỏ bé trong cuộc sống.

Khôi kể cho Lan nghe về tuổi thơ trong một gia đình khắt khe, nơi anh có tất cả vật chất nhưng thiếu thốn sự ấm áp. Lan kể về những tháng ngày lam lũ, mẹ bệnh tật, bản thân phải vừa học vừa làm để phụ giúp gia đình.

Có hôm, Lan mang theo một hộp cơm giản dị, chia cho Khôi. Anh ăn ngon lành, không hề khách sáo. Lan bật cười, trêu:
– Ai mà ngờ một thiếu gia lại ăn ngon đến thế với cá kho và rau luộc.

– Vì nó do em nấu. – Khôi buột miệng, khiến Lan đỏ mặt.

Từ hôm ấy, mỗi khi Lan nấu thêm một phần cơm, tim cô lại rộn ràng như có cánh.

Một chiều mưa, cả hai trú dưới mái hiên nhỏ. Những giọt nước nặng nề rơi xuống đường, hắt lên đôi giày cũ của Lan và đôi giày da bóng loáng của Khôi. Hai thế giới khác nhau, nhưng lại ngồi kề bên.

Khôi đưa áo khoác cho Lan.
– Em mặc đi, kẻo lạnh.

– Nhưng còn anh? – Lan do dự.

– Anh chịu được. – Khôi đáp, nụ cười ấm áp.

Lan ôm tấm áo khoác to rộng, mùi hương nhè nhẹ từ vải len xộc vào khứu giác, khiến tim cô loạn nhịp. Bên ngoài, mưa vẫn rơi ào ạt, nhưng bên trong, trái tim cô lại thấy bình yên.

Khôi lặng nhìn cô gái nhỏ ngồi co ro, đôi mắt sáng lên dưới làn mưa. Trong khoảnh khắc ấy, anh biết mình đã yêu. Không phải sự tò mò thoáng qua, mà là tình yêu thật sự – sâu đậm và không thể quay đầu.

Tuy nhiên, đâu đó trong lòng Lan vẫn có nỗi e dè. Cô hiểu rõ khoảng cách giữa hai người. Anh là thiếu gia giàu có, cô chỉ là cô gái nghèo bán sách. Những lời ong tiếng ve của người ngoài có thể trở thành dao cắt vào lòng.

Có lần, khi Khôi định trả tiền mua sách, anh đưa gấp đôi. Lan vội trả lại, ánh mắt kiên quyết:
– Em bán sách, không phải xin tiền.

Khôi hơi sững người, rồi bật cười, nụ cười trân trọng:
– Anh biết rồi. Từ nay, anh chỉ mua giá đúng.

Lan khẽ gật, đôi má ửng hồng. Trong lòng, cô vừa tự hào vừa lo sợ. Tự hào vì anh tôn trọng cô, nhưng lo sợ vì mối quan hệ này giống như ngọn lửa nhỏ trong gió – chỉ cần một cơn bão là có thể tắt ngấm.

Một buổi tối, Khôi bất ngờ đến nhà Lan. Căn nhà cấp bốn đơn sơ, mái ngói cũ, những bức tường loang lổ. Mẹ Lan đang ngồi khâu áo, ho từng cơn. Thấy Khôi, bà thoáng ngạc nhiên, rồi nở nụ cười hiền:
– Cháu là bạn của Lan à? Vào nhà chơi.

Lan bối rối, gương mặt đỏ bừng. Cô không nghĩ anh sẽ dám bước vào thế giới nghèo khó của mình. Nhưng Khôi không hề tỏ ra ngại ngần. Anh ngồi xuống, trò chuyện cùng mẹ Lan, thậm chí còn phụ bà vá áo.

Sau hôm đó, Lan lặng lẽ nhìn anh với ánh mắt khác. Không chỉ là chàng trai giàu có, mà là một trái tim chân thành.

Dần dần, những buổi gặp gỡ ấy trở thành phần không thể thiếu trong cuộc sống cả hai. Những rung động đầu tiên, ngọt ngào mà cũng mong manh, len lỏi trong từng cái nhìn, từng lời nói, từng cử chỉ giản đơn.

Lan biết mình đã mở lòng. Khôi thì càng chắc chắn rằng anh không thể rời xa cô. Nhưng cả hai vẫn chưa dám gọi tên thứ tình cảm ấy, vì sợ một khi nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi.

Trên con phố mùa thu ấy, giữa những cuốn sách cũ, một chuyện tình vừa chớm nở – đẹp đẽ, tinh khôi, nhưng cũng sẵn sàng đối mặt với giông bão phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×