Buổi sáng hôm ấy, bầu trời u ám như báo trước một cơn giông dữ. Trong ngôi biệt thự rộng lớn, một cuộc họp khẩn cấp được tổ chức với sự có mặt của toàn bộ họ hàng, ban lãnh đạo tập đoàn và cả những người có tiếng nói trong giới thượng lưu. Khôi bước vào, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng trong ánh mắt lấp lánh ngọn lửa quyết liệt.
Ông Khải ngồi ở vị trí trung tâm, uy nghiêm như vị tướng lĩnh sắp ra lệnh tử chiến. Bên cạnh ông, bà Mai đưa ánh mắt căm phẫn nhìn con trai, không hề che giấu sự thất vọng. Tiếng xì xào vang lên khắp phòng, những câu hỏi và lời chê trách như lưỡi dao vô hình cứa vào tai Khôi.
“Cậu ấy vì một cô gái nghèo mà làm loạn cả gia đình này.”
“Đúng là tuổi trẻ nông nổi, không biết nghĩ.”
“Như thế thì còn đủ tư cách kế thừa cơ nghiệp nữa không?”
Khôi đứng thẳng, ngẩng cao đầu. Anh biết, đây là khoảnh khắc định đoạt.
“Thưa ba mẹ, thưa tất cả mọi người.” – giọng anh vang lên rành rọt, át đi tiếng xì xào. – “Con biết hôm nay mọi người triệu tập vì chuyện của con và Lan. Con không phủ nhận. Con yêu Lan. Tình yêu này con sẽ không từ bỏ, cho dù phải trả giá thế nào.”
Không gian như đóng băng. Vài người bật cười nhạt, vài người lắc đầu ngán ngẩm. Ông Khải đập mạnh tay xuống bàn, giọng gầm lên:
“Khôi! Con có biết mình đang nói gì không? Trước mặt cả họ tộc mà con dám công khai như thế? Con muốn làm nhục gia đình này sao?”
Khôi bình tĩnh đáp:
“Ba, tình yêu không phải là nhục nhã. Nhục nhã chính là khi con sống trái với trái tim mình chỉ để làm vừa lòng người khác.”
Cả phòng ồ lên, những ánh mắt giận dữ xoáy vào anh. Nhưng Khôi không lùi bước. Anh đã chọn, và anh sẽ chịu trách nhiệm.
Trong khi đó, Lan vẫn ở ngôi trường ven biển, nhưng cuộc sống của cô không còn bình yên như trước. Tin đồn về mối quan hệ với Khôi đã lan rộng. Học sinh thì thầm sau lưng cô, phụ huynh bắt đầu gửi đơn kiến nghị, cho rằng một giáo viên vướng vào scandal tình cảm với “công tử nhà giàu” sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh trường.
Hiệu trưởng gọi Lan lên. Giọng ông nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sức nặng:
“Lan, cô là giáo viên giỏi, tôi biết. Nhưng tình hình này không ổn chút nào. Tôi nhận được nhiều áp lực từ trên. Nếu cô còn dây dưa với Khôi, e rằng… cô nên chuẩn bị tinh thần nghỉ việc.”
Trái tim Lan như rơi xuống đáy vực. Công việc này là tất cả đối với cô – niềm tự hào, nguồn sống, nơi cô gắn bó với những học trò nghèo khó như chính mình. Thế nhưng, chỉ vì yêu Khôi, tất cả đang bị đe dọa.
Tối hôm đó, Lan ngồi một mình trong căn phòng trọ nhỏ. Ngoài trời mưa nặng hạt, từng giọt rơi trên mái tôn như những nhát gõ liên hồi vào tâm trí. Cô nhớ Khôi, nhớ ánh mắt kiên định của anh, nhưng nỗi lo sợ dày vò khiến cô nghẹt thở.
Điện thoại reo. Là Khôi. Giọng anh vang lên, khàn khàn vì kiệt sức nhưng vẫn đầy quyết tâm:
“Lan, anh đã nói với tất cả rồi. Anh công khai tình yêu của chúng ta trước mặt họ. Anh không sợ gì nữa.”
Lan im lặng, nước mắt rơi lã chã.
“Khôi… em mừng nhưng cũng sợ lắm. Họ sẽ không dừng lại. Họ đã bắt đầu tìm cách ép em rời bỏ công việc. Em… em không muốn anh bị kéo xuống vì em.”
“Lan, nghe anh này.” – Khôi ngắt lời, giọng anh mạnh mẽ như ngọn lửa cháy rực. – “Tình yêu không phải là gánh nặng. Nó là sức mạnh. Nếu họ muốn thử thách chúng ta, thì anh sẽ đối diện. Em không đơn độc đâu. Anh sẽ không để em chịu thiệt thòi một mình.”
Lan bật khóc nức nở, vừa đau vừa ấm lòng. Cô biết, con đường trước mắt sẽ càng khốc liệt, nhưng trong trái tim, ngọn lửa hy vọng đã được thắp sáng.
Ngày hôm sau, tin tức về cuộc đối đầu trong gia đình Khôi lan ra ngoài, trở thành đề tài bàn tán của giới truyền thông. Báo chí giật tít: “Thiếu gia tập đoàn K. công khai yêu cô giáo nghèo – Cuộc chiến giữa tình yêu và gia tộc bắt đầu”.
Sóng gió đã thực sự nổi lên. Và trong cơn bão ấy, Khôi và Lan đứng giữa hai đầu chiến tuyến: một bên là tình yêu cháy bỏng, một bên là quyền lực lạnh lùng của gia tộc.
Họ không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng cả hai đều hiểu: từ giây phút này, mọi thứ sẽ không còn đường lui.