Buổi sáng thứ Bảy, trường Kinh tế tổ chức buổi dã ngoại học tập ngoài trời, vừa để thư giãn, vừa thực hành bài tập nhóm. Mai Lan đến sớm, mang theo ba lô và máy tính, lòng vừa háo hức vừa lo lắng – bởi cô biết Huy Thành chắc chắn sẽ tạo ra ít nhất một “bất ngờ” tinh nghịch.
Cô vừa bước vào khuôn viên sân trường thì đã thấy Huy Thành đứng bên chiếc xe đạp của mình, tay cầm một chiếc balô đầy ắp đồ ăn nhẹ, nụ cười rạng rỡ:
“Mai Lan, hôm nay chúng ta sẽ có một buổi dã ngoại khác biệt. Tôi đảm bảo cô sẽ không quên được.”
Mai Lan đỏ mặt, tim đập mạnh: “Anh… anh lại chuẩn bị trò gì nữa đây?”
Huy Thành nháy mắt: “Không nói trước, đến nơi cô sẽ biết.”
Cả lớp di chuyển ra công viên gần trường. Khi nhóm Mai Lan đến, Huy Thành bất ngờ kéo cô ra phía sau, nơi một tấm chăn trải sẵn và vài chiếc gối nhỏ. Anh đặt ba lô xuống, ánh mắt long lanh:
“Đây là ‘góc riêng’ của chúng ta. Tôi không muốn cô phải chen lấn giữa lớp. Ngồi xuống đi, Mai Lan.”
Cô đỏ mặt, vừa thấy thích thú vừa bối rối: “Anh… anh thật quá đáng.”
Nhưng Huy Thành chỉ cười tinh nghịch: “Đúng vậy. Và tôi thích thấy cô ngượng ngùng như thế.”
Trong lúc cả lớp tập trung vào bài tập nhóm, Huy Thành liên tục tạo ra những tình huống khiến Mai Lan phải chú ý đến anh: khi cô định đứng lên, anh nhanh chóng đưa tay giữ nhẹ; khi cô cúi xuống nhặt bút rơi, anh vô tình chạm tay cô. Mỗi lần như vậy, tim Mai Lan lại nhói lên, vừa bối rối vừa rung động.
Drama xuất hiện khi một bạn nam trong lớp, Minh, tiến lại gần hỏi thăm cô:
“Mai Lan, cậu cần giúp gì không?”
Chưa kịp trả lời, Huy Thành đã bước tới, nắm lấy tay Mai Lan kéo lại sát bên anh, giọng trầm hẳn:
“Mai Lan là của tôi để quan sát trong buổi dã ngoại này, ai khác đừng xen vào.”
Mai Lan đỏ bừng mặt, vừa tức vừa thấy tim mình rung rinh: “Anh ta… sao lại tinh quái đến thế?”
Huy Thành nhếch mép, ánh mắt long lanh: “Cô thấy không? Tôi chỉ muốn bảo vệ cô, và… tôi thích thấy cô bối rối.”
Cả buổi dã ngoại, Huy Thành tạo ra hàng loạt tình huống gần gũi tinh tế: khi cô lúng túng, anh cúi sát hướng dẫn cô; khi cô cười, ánh mắt anh dịu dàng nhưng vẫn tinh nghịch; khi cô mệt, anh mời cô ngồi lên gối, nhẹ nhàng chỉnh lại áo khoác và mỉm cười.
Mai Lan không ngừng nghĩ: “Sao anh ta luôn biết cách khiến trái tim mình rung động mà không cần nói thẳng ra?”
Drama tiếp tục khi nhóm tổ chức trò chơi ngoài trời. Huy Thành chọn trò kéo co. Trong khi cả lớp xúm vào, anh bất ngờ đứng bên Mai Lan, kéo dây cùng cô, nhưng cố tình để cô đứng ở vị trí gần anh nhất. Khi cô cố gắng kéo dây, tay họ vô tình chạm nhau nhiều lần, tim Mai Lan như muốn nhảy ra ngoài.
Huy Thành thì thầm:
“Mai Lan, cô thấy không? Chỉ cần tôi sát bên, mọi thứ đều dễ dàng hơn.”
Cô đỏ mặt, giọng lắp bắp: “Anh… anh… sao mà luôn tinh quái như vậy…”
Nhưng trong lòng, Mai Lan nhận ra rằng, Huy Thành không chỉ trêu chọc cô mà còn quan tâm cô một cách đặc biệt. Mỗi lần anh gần cô, tim cô lại rung động, vừa bối rối vừa thấy hạnh phúc.
Khi buổi dã ngoại kết thúc, Huy Thành đứng cạnh Mai Lan, cúi sát, ánh mắt dịu dàng:
“Mai Lan, hôm nay cô đã làm rất tốt. Tôi… tôi thích thấy cô vui vẻ như thế này.”
Cô đỏ mặt, không biết nên cười hay giấu đi cảm xúc. Cả hai cùng đứng trong ánh chiều tà, không gian yên tĩnh nhưng đầy ngọt ngào và căng thẳng tinh tế.
Trên đường về ký túc xá, Mai Lan liên tục nghĩ về những khoảnh khắc hôm nay: ánh mắt, cử chỉ, nụ cười và cả những trò tinh nghịch nhưng đầy dịu dàng của Huy Thành. Cô tự nhủ: “Sao trái tim mình lại rung động nhiều đến vậy?”
Tối hôm đó, Mai Lan nhắn tin cho Huy Thành:
"Hôm nay… cảm ơn anh. Tôi… tôi thật sự vui khi được anh quan tâm như vậy."
Huy Thành đọc xong, mỉm cười khẽ, ánh mắt long lanh: “Cô gái này… sẽ khiến tôi bận tâm cả học kỳ mất thôi. Nhưng tôi… thích cảm giác này.”
Và thế là, sau buổi dã ngoại bất ngờ, mối quan hệ giữa Mai Lan và Huy Thành tiến thêm một bước mới. Họ vừa trải qua những khoảnh khắc ngược tâm – lãng mạn – hài hước, vừa nhận ra tình cảm dành cho nhau ngày càng rõ ràng, mở ra những chương tiếp theo đầy drama học đường, lãng mạn và cảm xúc sâu sắc.