tình yêu nơi công sở

Chương 1: Buổi Phỏng Vấn Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng buổi sáng xuyên qua lớp kính cao tầng, phản chiếu những tia sáng lấp lánh lên nền gạch trắng lạnh lẽo của tòa nhà Trần Thị. Thành phố vẫn còn ngái ngủ nhưng bên trong trụ sở chính, không khí đã tràn ngập sự nghiêm túc và kỷ luật. Dòng người ra vào, những bộ vest chỉnh tề, tiếng gõ giày vang lên đều đặn trên nền đá cẩm thạch — tất cả tạo nên một nhịp điệu khô khan của thế giới công sở, nơi cảm xúc được giấu kín sau lớp mặt nạ chuyên nghiệp.

Lâm Tư Nhiên siết chặt tập hồ sơ trong tay, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi. Đây là buổi phỏng vấn cuối cùng để vào làm việc tại tập đoàn Trần Thị — một trong những công ty lớn nhất trong lĩnh vực tài chính và đầu tư. Một cơ hội hiếm có, và cô không được phép đánh mất. Mấy năm qua, sau khi tốt nghiệp, Tư Nhiên đã đi qua biết bao công việc nhỏ lẻ, không ổn định, có khi phải làm phục vụ ban ngày và nhập dữ liệu ban đêm. Cô hiểu rõ cơ hội này có thể thay đổi cả cuộc đời mình.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, một làn gió lạnh phả vào mặt khiến cô khẽ rùng mình. Phòng nhân sự nằm ở tầng 29, nơi ai nấy đều bận rộn, ánh đèn trắng sáng phản chiếu lên gương mặt nghiêm túc của từng người. Cô lễ phép chào nhân viên tiếp tân, đưa hồ sơ rồi ngồi xuống ghế chờ. Bên cạnh, vài ứng viên khác đang chỉnh lại cà vạt, vuốt tóc hoặc cắm cúi nhìn điện thoại. Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng gõ phím đều đặn vang lên từ xa.

Trong đầu Tư Nhiên vang lên những lời tự nhủ: “Cố lên, Lâm Tư Nhiên, mày đã chuẩn bị suốt cả tuần rồi, đừng để lúng túng hủy hoại mọi thứ.” Cô khẽ hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhẹ để lấy lại bình tĩnh.

Tên cô được gọi. Cô đứng dậy, điều chỉnh áo sơ mi trắng, cầm tập hồ sơ và bước vào căn phòng lớn. Không gian bên trong thoáng đãng, thiết kế tối giản nhưng sang trọng, ánh sáng từ cửa kính chiếu lên gương mặt người đàn ông đang ngồi ở vị trí trung tâm — Tổng Giám đốc Trần Dịch Thâm.

Cô không biết vì sao tổng giám đốc lại tham gia buổi phỏng vấn nhân viên cấp thấp, nhưng ánh mắt đầu tiên khi cô nhìn thấy anh khiến mọi từ ngữ trong đầu tan biến. Người đàn ông đó có dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa cơn bão ngầm, sống mũi cao, đường nét gương mặt góc cạnh. Anh mặc bộ vest đen cắt may tinh xảo, cà vạt màu xám đậm, mỗi cử động đều chuẩn xác và điềm tĩnh.

Tư Nhiên cúi đầu chào, giọng cô nhỏ nhưng rõ ràng: “Em chào tổng giám đốc, em là Lâm Tư Nhiên, đến phỏng vấn vị trí trợ lý hành chính.”

Trần Dịch Thâm liếc nhìn cô, ánh mắt anh thoáng qua như một tia xẹt lạnh lẽo. “Ngồi đi.”

Giọng nói của anh trầm, thấp, mang âm điệu mệnh lệnh khiến cô bất giác ngồi thẳng lưng hơn.

“Em tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh, từng làm việc ở ba công ty nhỏ. Lý do nghỉ việc?”

“Dạ, em muốn tìm một môi trường chuyên nghiệp hơn để phát triển lâu dài.”

Anh không biểu lộ cảm xúc gì. “Em có biết trợ lý hành chính ở Trần Thị không đơn giản chỉ là làm giấy tờ, mà còn phải xử lý các yêu cầu khẩn cấp, bảo mật thông tin và chịu được áp lực rất cao?”

“Dạ, em biết. Em nghĩ bản thân có thể thích nghi tốt và chịu được áp lực công việc.”

Anh nghiêng đầu, ánh nhìn sắc bén như đang soi thấu từng lời cô nói. “Chịu được áp lực... Em có biết hôm nay có bao nhiêu người cũng nói câu đó không?”

Tư Nhiên thoáng cứng người, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh: “Có lẽ nhiều ạ. Nhưng em nghĩ điểm khác biệt là em không chỉ nói, em sẽ chứng minh bằng hành động.”

Một thoáng im lặng. Cô tưởng anh sẽ tiếp tục hỏi, nhưng anh chỉ gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, ánh nhìn như đang đánh giá thứ gì đó sâu hơn cả hồ sơ trước mặt.

“Được rồi. Phòng nhân sự sẽ thông báo kết quả sau.”

Tư Nhiên đứng dậy, cúi chào cảm ơn rồi bước ra ngoài. Chỉ khi cánh cửa khép lại, cô mới dám thở phào.

Cô không biết trong căn phòng đó, người đàn ông lạnh lùng kia vẫn đang nhìn theo cánh cửa vừa đóng, trong ánh mắt thoáng lên một tia tò mò khó hiểu.

Buổi chiều hôm đó, trời bất ngờ đổ mưa. Tư Nhiên đang đứng trú dưới mái hiên thì nhận được cuộc gọi từ công ty: “Chúc mừng cô, cô đã trúng tuyển. Ngày mai đến làm việc nhé.”

Cô đứng lặng người vài giây, rồi nở nụ cười rạng rỡ. Cơn mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng cô như có mặt trời nhỏ đang tỏa sáng.

Ngày đầu đi làm, Tư Nhiên được sắp vào bộ phận hành chính, phụ trách hỗ trợ văn thư và sắp xếp lịch họp. Mọi người đều bận rộn, không ai có thời gian trò chuyện. Cô cố gắng quan sát, học hỏi, ghi chép tỉ mỉ từng quy trình.

Một tuần trôi qua, cô bắt đầu quen với nhịp độ làm việc nhanh chóng. Nhưng sáng thứ Hai, khi đang bê tập tài liệu bước vào thang máy, cô vô tình va phải một người đang bước ra. Tập hồ sơ rơi tung tóe, cô vội cúi xuống nhặt, miệng lí nhí xin lỗi: “Em xin lỗi, em không thấy anh...”

Giọng nói trầm quen thuộc vang lên: “Em lại là em sao?”

Cô ngẩng lên, tim cô khựng lại. Là Trần Dịch Thâm.

Anh nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng sắc bén. “Trợ lý hành chính mà vụng về vậy sao?”

Cô đỏ mặt, cúi đầu nhặt giấy. “Em xin lỗi tổng giám đốc, em sẽ chú ý hơn.”

Anh không đáp, chỉ bước đi. Nhưng khi cô đứng dậy, tờ giấy cuối cùng trên sàn được gió thổi lật lại, dừng ngay trước giày anh. Anh cúi xuống nhặt giúp, tay họ vô tình chạm nhau.

Khoảnh khắc đó thoáng qua, nhưng tim cô đập loạn nhịp. Anh đứng thẳng dậy, ánh mắt khẽ liếc cô, giọng trầm khàn: “Lần sau cẩn thận.”

Tư Nhiên cúi đầu: “Dạ.”

Cánh cửa thang máy đóng lại, để lại hương nước hoa nhẹ của anh trong không khí, khiến cô ngẩn người.

Những ngày sau đó, Tư Nhiên bắt đầu được giao thêm nhiều việc liên quan đến lịch họp của tổng giám đốc. Cô luôn cố gắng hoàn thành nhanh và chính xác, tránh gây chú ý. Nhưng dường như số phận không cho cô yên ổn.

Một buổi sáng, cô nhận được yêu cầu in tài liệu gấp cho cuộc họp. Khi đang kiểm tra lại, hệ thống máy in bất ngờ gặp lỗi. Cô chạy đi mượn máy phòng bên, nhưng khi quay lại, anh đã bước vào, gương mặt lạnh tanh: “Tài liệu đâu?”

“Em... máy in bị kẹt giấy, em đang...”

Anh lạnh giọng: “Năm phút nữa họp.”

Cô cắn môi, cố gắng khởi động lại máy, tim đập thình thịch. Cuối cùng tài liệu in ra, cô chạy đến phòng họp, kịp đặt lên bàn trước khi anh bước vào.

Anh không nói gì, chỉ liếc nhìn cô một cái — ánh nhìn đó không còn là tức giận mà như ẩn chứa sự quan sát tỉ mỉ.

Buổi chiều, cô nhận được tin nhắn từ trợ lý cấp cao: “Tổng giám đốc bảo cô vào gặp.”

Cô khẽ run, nhưng vẫn gõ cửa. Anh ngồi trên ghế, ánh nắng cuối ngày hắt vào gương mặt góc cạnh, làm nổi bật đường viền kiên nghị.

“Ngồi đi.”

Giọng anh trầm và lạnh. Cô ngồi xuống, tay đan vào nhau.

“Cô làm việc cẩn thận, nhưng hơi chậm. Tập đoàn này không có chỗ cho sai sót.”

“Dạ, em biết ạ. Em sẽ cố gắng khắc phục.”

Anh im lặng, ánh mắt nhìn qua cửa kính. “Cô có bao giờ nghĩ mình sẽ đi xa hơn vị trí hiện tại không?”

Câu hỏi khiến cô bất ngờ. “Ý tổng giám đốc là...”

“Là cô có đủ tham vọng không.” Anh quay lại, đôi mắt sâu như muốn thăm dò tận đáy lòng cô.

Cô khẽ mím môi, đáp khẽ: “Em chỉ muốn làm tốt công việc trước mắt. Nếu có thể tiến xa hơn, em sẽ nỗ lực, nhưng không bằng mọi giá.”

Anh thoáng mỉm cười — nụ cười đầu tiên cô thấy từ khi quen biết anh, nhẹ đến mức gần như chỉ thoáng qua. “Tốt. Cô có thể về.”

Khi bước ra khỏi phòng, tim cô vẫn chưa bình tĩnh lại.

Cô không biết rằng chính sự thành thật và ánh nhìn kiên định của mình đã khiến người đàn ông vốn băng giá ấy bắt đầu dao động.

Ngoài kia, hoàng hôn rơi trên thành phố. Trong căn phòng rộng lớn nơi ánh đèn phản chiếu trên mặt kính, Trần Dịch Thâm khẽ đặt tay lên bàn, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ mà chính anh cũng không nhận ra.

“Lâm Tư Nhiên...” anh lẩm bẩm tên cô, như một khởi đầu cho định mệnh vừa mở ra giữa thế giới lạnh lẽo của công sở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×