Buổi sáng thứ Ba, bầu trời thành phố đổ một màu xám nhạt, mây kéo thành từng dải mỏng như sương, phủ xuống những con đường đông nghẹt người và xe. Trên tầng 30 của tòa nhà Trần Thị, không khí đã chộn rộn, từng âm thanh của bàn phím và máy in vang lên xen lẫn với tiếng gió từ hệ thống điều hòa. Lâm Tư Nhiên ngồi bên bàn làm việc nhỏ ở góc phòng, mắt chăm chú vào tập tài liệu dự án cô vừa được giao. Mọi thứ trong môi trường này đều đòi hỏi sự chính xác tuyệt đối: mỗi con số sai, mỗi câu văn mơ hồ, đều có thể khiến cấp trên không hài lòng. Cô cẩn thận rà soát từng dòng, ghi chú bằng nét chữ nhỏ gọn, lòng bàn tay hơi ấm lên vì lo lắng. Từ sau lần gặp tổng giám đốc ở phòng riêng, cô cảm giác bản thân đang bị chú ý. Không phải kiểu chú ý ngọt ngào, mà là thứ ánh mắt lạnh, sâu và khó đoán, khiến cô luôn phải nhắc mình không được sơ suất.
Bỗng, điện thoại nội bộ vang lên. “Lâm Tư Nhiên, lên phòng tổng giám đốc ngay.” Giọng của thư ký chính vang lên ngắn gọn. Cô đứng bật dậy, tim khẽ thắt lại. Không biết lần này có chuyện gì. Cô chỉnh lại áo, bước nhanh đến thang máy. Cánh cửa mở ra, cô thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong lớp kính — gương mặt không son phấn, ánh mắt bình tĩnh nhưng có chút căng thẳng. Cô tự nhủ: “Đừng sợ. Làm việc đàng hoàng, không ai có thể bắt lỗi.”
Phòng tổng giám đốc nằm ở cuối hành lang, cửa gỗ sẫm màu khắc họa tiết tinh xảo. Cô gõ nhẹ ba tiếng. “Vào đi.” Giọng anh trầm, ngắn, chuẩn mực. Cô đẩy cửa, cúi đầu. “Tổng giám đốc, anh gọi em ạ?”
Trần Dịch Thâm ngồi sau bàn làm việc rộng, ánh sáng từ cửa kính phía sau hắt lên tạo thành viền sáng mờ quanh vai anh. Anh đang lật xem tài liệu, đôi mắt sâu thẳm lướt qua các dòng chữ nhanh và chính xác. “Tài liệu dự án Chi Lâm mà cô chỉnh hôm qua — cô đã gửi bản cập nhật cuối chưa?”
“Dạ, em đã gửi qua email lúc tối, có kèm file đính kèm bảng phân tích chi tiết ạ.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi tập giấy. “Tôi đọc rồi. Cẩn thận, trình bày rõ ràng. Nhưng lần sau khi trích dẫn số liệu nội bộ, nhớ thêm nguồn tham chiếu chính xác. Không để bên đối tác soi lỗi.”
Cô cúi đầu: “Dạ, em hiểu.”
Anh khẽ ngẩng lên, ánh nhìn lướt qua gương mặt cô — ánh mắt ấy khiến không khí như đặc lại. “Cô có vẻ tiến bộ nhanh hơn tôi nghĩ.”
Cô thoáng sững người, chưa kịp đáp thì anh tiếp: “Tiếp tục như vậy.” Giọng anh bình thản nhưng dứt khoát. Cô cúi đầu chào, quay đi. Khi tay vừa chạm vào nắm cửa, giọng anh lại vang lên phía sau, thấp và nhẹ: “Cô có thường về muộn không?”
Cô dừng lại, hơi quay đầu: “Dạ, thỉnh thoảng, khi chưa xong việc ạ.”
“Văn phòng này không khuyến khích tăng ca. Cố gắng hoàn thành trong giờ hành chính. Làm nhiều chưa chắc hiệu quả.”
Cô khẽ mỉm cười: “Em sẽ cố gắng cân bằng, tổng giám đốc.”
Anh không nói thêm, chỉ hạ ánh nhìn xuống tài liệu. Nhưng khi cô rời khỏi, khóe môi anh khẽ nhếch một đường cong gần như không nhận ra.
Chiều hôm đó, phòng hành chính được phân công hỗ trợ sắp xếp hội nghị nội bộ. Cô cùng vài đồng nghiệp bận rộn di chuyển tài liệu, chỉnh âm thanh, kiểm tra màn hình trình chiếu. Mọi thứ đều phải hoàn hảo vì có sự hiện diện của ban lãnh đạo cao cấp. Khi hội nghị bắt đầu, Tư Nhiên ngồi phía cuối, ghi chép và theo dõi các mục cần báo cáo. Ánh đèn sáng hắt lên gương mặt những người ngồi hàng đầu — trong đó có Trần Dịch Thâm. Anh vẫn như mọi khi: lạnh, im lặng, nhưng mỗi lần mở miệng, không khí trong phòng lập tức thay đổi. Giọng anh vang rõ ràng, chắc và đầy uy quyền, từng con chữ đều như mệnh lệnh.
“Chúng ta không cần lời biện hộ. Chúng ta cần kết quả. Ai cũng có lý do, nhưng chỉ người thắng mới có quyền nói.”
Cả căn phòng im phăng phắc. Tư Nhiên khẽ ngẩng đầu, nhìn dáng anh nghiêng người ra phía trước, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Giữa không gian trang trọng đó, cô bất giác thấy người đàn ông này vừa đáng sợ vừa... thu hút. Có gì đó trong anh khiến người khác vừa muốn né tránh vừa muốn nhìn sâu thêm một chút nữa. Một người đàn ông cô đơn, có lẽ.
Khi buổi họp kết thúc, cô cùng mọi người dọn dẹp. Đang gom tài liệu, cô thấy anh vẫn ngồi lại, mắt nhìn vào màn hình, khuôn mặt không chút biểu cảm. Cô định rời đi thì anh bất ngờ lên tiếng: “Cô.”
“Dạ?”
“Cô để quên bút.” Anh cầm cây bút nhỏ màu bạc đưa về phía cô. Cô tiến lại, khẽ đón lấy, ngón tay vô tình chạm nhẹ lên tay anh. Da anh lạnh, nhưng cảm giác lại khiến cô như bị điện giật.
“Cảm ơn tổng giám đốc.”
Anh chỉ gật nhẹ. Cô cúi đầu rời đi, cố che đi sự bối rối trong ánh mắt. Khi cửa khép lại, Trần Dịch Thâm khẽ xoay cây bút còn lại trong tay. Một nụ cười lạ thoáng qua, nhẹ và ngắn đến mức chính anh cũng không rõ là gì.
Tối muộn, khi tòa nhà dần vắng người, Tư Nhiên vẫn ngồi lại ở góc phòng, hoàn thiện bản báo cáo. Ánh đèn vàng hắt lên mái tóc cô, tạo thành vòng sáng mờ. Ngoài kia, trời đã đổ mưa lất phất. Tiếng giọt nước đập lên cửa kính hòa cùng tiếng gõ bàn phím đều đặn, tạo nên khung cảnh tĩnh lặng nhưng đầy tập trung. Cô không biết rằng ở tầng trên, có người vẫn chưa về.
Trần Dịch Thâm bước ra khỏi phòng họp riêng, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở tầng dưới qua lớp kính trong suốt. Một dáng người nhỏ nhắn, lặng lẽ cúi đầu làm việc. Anh nhíu mày, khoanh tay đứng nhìn một lúc lâu. Không hiểu vì sao, ánh đèn vàng ấy khiến anh cảm thấy thứ gì đó rất lạ — một cảm giác ấm áp và yên bình mà anh tưởng mình đã quên mất.
Một lát sau, anh xuống thang máy. Khi bước qua hành lang, ánh đèn tự động bật sáng, khiến Tư Nhiên giật mình ngẩng lên. “Tổng giám đốc!”
Anh đứng trước bàn cô, ánh sáng trắng phản chiếu trong đôi mắt sâu. “Cô vẫn còn ở đây?”
“Dạ, em chỉ muốn hoàn thiện nốt báo cáo, mai đỡ gấp.”
“Mai có thể làm. Về đi. Giờ này muộn rồi.” Giọng anh không hề lạnh, ngược lại, có chút trầm ấm hiếm hoi.
Cô chần chừ: “Nhưng còn thiếu vài phần em muốn kiểm tra lại cho chắc.”
Anh im lặng vài giây, rồi tiến lại, cầm tập tài liệu trên bàn xem qua. “Ổn. Cô làm tốt. Gửi tôi file này trước mười giờ sáng mai.”
“Dạ, vâng.”
Anh đặt tài liệu xuống, ánh mắt khẽ dịu đi. “Cẩn thận khi về. Bên ngoài đang mưa.”
“Em cảm ơn tổng giám đốc.”
Anh gật nhẹ rồi quay đi. Khi bóng lưng anh khuất dần ở cuối hành lang, cô vẫn đứng nhìn theo, trong lòng có cảm giác kỳ lạ — vừa ấm vừa xa.
Đêm hôm đó, Tư Nhiên về nhà, mở cửa căn phòng nhỏ thuê tạm ở ngoại ô. Cô ngồi trước gương, tháo cặp tóc, nhìn gương mặt mình phản chiếu trong ánh đèn vàng. Trong đầu, giọng nói trầm của anh cứ vang lên: “Cô làm tốt.” Một câu nói ngắn gọn, nhưng lại khiến cô thấy cả ngày vất vả bỗng trở nên có ý nghĩa.
Trong khi đó, ở căn penthouse cao tầng, Trần Dịch Thâm ngồi một mình bên bàn làm việc, laptop mở nhưng mắt anh không nhìn vào màn hình. Hình ảnh cô nhân viên nhỏ nhắn cặm cụi bên ánh đèn văn phòng cứ hiện lên trong đầu anh. Anh từng gặp hàng trăm nhân viên, hàng chục thư ký, nhưng chưa từng có ai khiến anh chú ý đến vậy. Không phải vì sắc đẹp, mà vì ánh mắt cô — ánh mắt của một người đang nỗ lực để không bị thế giới này nuốt chửng.
Anh ngả người ra ghế, nhắm mắt lại. Bên ngoài, mưa vẫn rơi nhẹ, hòa cùng âm thanh xa xăm của thành phố. Anh khẽ thì thầm, như một lời tự nhủ: “Đừng để ý, Trần Dịch Thâm. Cô ta chỉ là một nhân viên thôi.”
Nhưng sâu trong lồng ngực, anh biết mình đang bắt đầu quan tâm — dù chỉ là chút ít, nhưng đủ để phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có suốt bao năm nay.
Và ở phía bên kia thành phố, một cô gái trẻ cũng đang ôm tập tài liệu vào lòng, khẽ mỉm cười, không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, định mệnh của cô và người đàn ông lạnh lùng kia đã bắt đầu đan xen, từng sợi một, trong thế giới đầy quy tắc và cám dỗ mang tên công sở.