Trời hôm đó mưa trắng xóa. Bầu trời như một tấm vải xám bị kéo căng, không ánh sáng, không hơi ấm. Thành phố như bị nhấn chìm trong tĩnh lặng của nỗi bất an.
Tin tức bắt đầu lan truyền từ sáng sớm: “Tổng giám đốc Trần Dịch Thâm bị tạm đình chỉ chức vụ để điều tra nội bộ.”
Lâm Tư Nhiên đọc dòng tin ấy trên màn hình điện thoại, bàn tay cứng đờ, tim trĩu xuống. Tin được đăng trên các trang truyền thông lớn, kèm hình anh – vẫn là gương mặt ấy, điềm tĩnh, lạnh lùng, nhưng dưới tiêu đề kia, hình ảnh ấy như bị bóp méo. Họ viết rằng anh đã “cố tình bao che cho nhân viên nữ”, “vi phạm nguyên tắc đạo đức doanh nghiệp”.
Những câu chữ sắc bén, lạnh lẽo, chẳng khác nào nhát dao đâm thẳng vào lòng cô.
Cô ném điện thoại lên giường, ngồi sụp xuống, hai tay ôm lấy đầu. Tất cả những gì cô sợ cuối cùng cũng đã đến. Anh mất tất cả — chỉ vì bảo vệ cô.
Cánh cửa phòng gõ nhẹ. Giọng người chủ nhà vang lên:
“Cô Lâm, có người tìm.”
Cô mở cửa. Một người đàn ông mặc vest đen đứng đó, tay cầm phong bì trắng. “Tổng giám đốc Trần nhờ tôi đưa cái này cho cô.”
Cô nhận lấy, ngón tay run run. “Cảm ơn.”
Khi người đó rời đi, cô chậm rãi mở phong bì. Bên trong là một bức thư viết tay, gọn gàng, từng dòng chữ nghiêng nghiêng quen thuộc.
“Tư Nhiên,
Nếu em đang đọc lá thư này, có lẽ tin tức đã lan ra. Anh bị đình chỉ, đúng như họ mong muốn. Nhưng anh không hối hận.
Anh từng nghĩ chỉ cần im lặng, mọi chuyện sẽ qua, nhưng có lẽ im lặng chính là điều khiến em chịu tổn thương. Anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ em tốt hơn.
Họ có thể lấy đi chức vụ của anh, danh tiếng của anh, nhưng họ không thể ép anh coi em là sai lầm.
Hãy sống bình yên. Anh sẽ giải quyết tất cả.
– Trần Dịch Thâm.”
Dòng cuối cùng bị nhòe vì vết nước — có lẽ từ giọt mưa, hoặc nước mắt của chính anh. Cô khẽ siết tờ giấy, nước mắt rơi xuống không kiểm soát.
Buổi chiều, tin tức về “cuộc điều tra” tiếp tục dồn dập. Các cổ đông lớn tổ chức họp báo. Diệp Nhã Hinh xuất hiện giữa hàng loạt ống kính, khoác chiếc áo khoác trắng thanh nhã, môi tô son đỏ, nụ cười đầy tự tin.
“Chúng tôi rất tiếc khi phải thông báo tạm đình chỉ chức vụ tổng giám đốc Trần Dịch Thâm để phục vụ điều tra nội bộ. Trần Thị luôn đặt đạo đức kinh doanh lên hàng đầu.”
Cô ta dừng lại một nhịp, giọng nhỏ nhẹ hơn, nhưng từng chữ như lưỡi dao.
“Chúng tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng bằng chứng đã quá rõ ràng.”
Phóng viên nhao nhao. “Bà có thể cho biết nhân viên nữ trong vụ việc là ai không?”
“Vì lý do bảo mật, tôi không thể tiết lộ. Nhưng chúng tôi sẽ không để bất cứ ai phá hoại danh tiếng của tập đoàn.”
Trên mạng, những hình ảnh cũ lại bị tung ra. Có người bịa đặt thêm câu chuyện, có người mỉa mai, có người chửi rủa. Cái tên “Lâm Tư Nhiên” tràn ngập trên diễn đàn, được gắn liền với những từ ngữ bẩn thỉu.
Tư Nhiên tắt hết mọi thiết bị, ngồi co ro trong bóng tối. Cô chưa bao giờ thấy mình bé nhỏ đến thế. Cô không thể ra ngoài, không thể đối mặt với ai. Mỗi lần nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên hình anh — ánh mắt, giọng nói, và lời hứa: “Anh sẽ giải quyết tất cả.”
Nhưng giờ đây, chính anh là người bị đẩy xuống vực.
Hai ngày sau, một tin nhắn đến từ số lạ:
“Muốn anh ta được yên, gặp tôi. 19 giờ, phòng trà Orchid.”
Cô biết ngay là ai. Diệp Nhã Hinh.
Cô đến nơi, quán trà sang trọng nằm trên tầng cao của khách sạn. Ánh đèn mờ, hương hoa nhài thoảng nhẹ. Diệp Nhã Hinh ngồi sẵn, tay khẽ khuấy tách trà, nụ cười mỏng manh như tơ.
“Ngồi đi, cô Lâm.”
Cô ngồi, giọng bình tĩnh: “Cô muốn gì?”
“Cô thông minh đấy.” Diệp Nhã Hinh đặt ly xuống, ánh mắt sắc như lưỡi dao. “Tôi sẽ giúp anh ta được phục hồi chức vụ. Nhưng cô phải biến mất. Không quay lại công ty, không gặp anh ta, không liên lạc.”
Cô mím môi. “Cô yêu anh ấy đến mức sẵn sàng hủy hoại anh ấy sao?”
“Yêu?” Diệp Nhã Hinh bật cười. “Cô ngây thơ thật. Trong giới của chúng tôi, yêu không nuôi được công ty, không giữ được quyền lực. Tôi không cần tình yêu của anh ta, tôi chỉ cần anh ta đứng cạnh tôi – để Diệp Thị và Trần Thị hợp nhất, và tôi có thứ tôi muốn.”
“Anh ấy sẽ không bao giờ đồng ý.”
“Không cần anh ta đồng ý. Chỉ cần cô rời đi, mọi thứ sẽ tự sụp.”
Tư Nhiên nhìn thẳng vào cô ta, giọng run nhưng rõ: “Cô thắng rồi.”
Cô đứng dậy, rời đi, không nhìn lại. Cơn mưa đổ xuống như trút nước, lạnh buốt. Cô đi giữa mưa, chẳng che dù, từng bước như chìm dần trong cơn giông.
Tối hôm đó, Trần Dịch Thâm đến căn hộ cô, nhưng cánh cửa đã khóa. Người chủ nhà đưa cho anh một phong thư.
“Anh Dịch Thâm,
Em rời thành phố rồi.
Cảm ơn anh vì đã tin em, vì đã chiến đấu vì em, nhưng cuộc chiến này không cần em làm lý do để anh bị tổn thương nữa.
Nếu có thể, hãy quên em đi.
– Tư Nhiên.”
Anh đứng yên trong hành lang vắng, đọc đi đọc lại lá thư đến khi nét chữ nhòe đi dưới mưa. Rồi anh khẽ cười – nụ cười như gãy.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi. Thành phố sáng đèn, nhưng trong mắt anh, tất cả chỉ là bóng tối.
Anh thì thầm, giọng khàn đặc:
“Em có thể rời đi, nhưng anh sẽ không bao giờ quên.”
Ba ngày sau, trên trang tin chính thức của tập đoàn, một thông báo được đăng:
“Trần Dịch Thâm chính thức từ chức tổng giám đốc.”
Bên dưới là dòng chữ nhỏ anh tự viết trong buổi họp cuối:
“Không ai nên trả giá cho những sai lầm mà họ không gây ra.”
Hội đồng im lặng. Diệp Nhã Hinh đứng phía sau, gương mặt không biểu cảm, nhưng bàn tay giấu trong áo khoác đang siết chặt.
Bên ngoài, mưa ngừng rơi. Một kỷ nguyên khép lại. Và cùng với nó, hai con người từng tìm thấy nhau giữa thế giới khốc liệt giờ lại rẽ về hai hướng – một người ở lại giữa quyền lực lạnh lùng, một người tan biến trong vô danh.
Nhưng định mệnh vẫn chưa hết. Bởi có những sợi dây, một khi đã buộc vào tim, dù bị kéo đứt, vẫn để lại vết hằn không thể phai.