tình yêu nơi công sở

Chương 11: Rời Đi Trong Lặng Lẽ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, bầu trời xám mịt như phủ một lớp bụi mỏng của những điều chưa kịp nói ra. Tư Nhiên bước vào công ty lần cuối để hoàn tất thủ tục đình chỉ. Cô không nhìn quanh, không để ý những ánh mắt soi mói hay tiếng bàn tán lén lút nữa. Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh — nơi từng là ước mơ, từng là hy vọng, và giờ đây lại trở thành vết thương không thể chạm vào.

Người quản lý phòng nhân sự đón cô bằng gương mặt xã giao, bàn tay lật hồ sơ lạnh lùng. “Đây là giấy tạm nghỉ. Cô ký vào đây. Hai tuần sau, nếu không có quyết định khác, cô sẽ được xem xét quay lại.”

“Vâng,” cô đáp, giọng nhỏ và đều. Ngòi bút run nhẹ, mực loang thành một vệt nhỏ.

Khi ký xong, cô đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”

Người quản lý hơi ngước lên, có phần ngại ngùng. “Cô Lâm… thật ra, nhiều người trong công ty tin cô vô tội. Nhưng những tấm ảnh kia… thật sự khiến mọi chuyện khó xử.”

Cô mỉm cười, một nụ cười yếu ớt. “Em biết. Dù sao, người ta cũng chỉ tin điều họ muốn tin.”

Cô bước ra khỏi phòng, chiếc thẻ nhân viên đung đưa trong tay. Khi đi ngang qua quầy lễ tân, cô tháo thẻ, đặt nhẹ xuống bàn. Ánh sáng từ đèn trần phản chiếu lên lớp mica trong suốt, lấp lánh như thể vẫn còn lưu giữ hơi ấm của những ngày bình yên.

“Cô Lâm…” giọng của cô lễ tân trẻ khẽ gọi, ngập ngừng. “Tôi… tin cô.”

Cô khẽ gật đầu. “Cảm ơn.” Rồi quay đi, không nhìn lại.

Khi cánh cửa tự động mở ra, gió thổi mạnh, mang theo mùi mưa còn đọng lại trên mặt đường. Mọi thứ phía sau dần mờ nhòe trong tầm mắt.

Ở tầng cao nhất, trong văn phòng tổng giám đốc, Trần Dịch Thâm đứng trước cửa kính, mắt dõi theo bóng dáng nhỏ bé đang rời khỏi cổng chính. Anh không nói, chỉ siết chặt nắm tay đến mức các khớp tay trắng bệch.

Trợ lý bước vào, giọng dè dặt: “Anh, cô Lâm đã rời đi.”

“Tôi biết.”

“Tin đồn vẫn đang lan. Diệp Thị yêu cầu họp khẩn chiều nay. Họ đòi hủy hợp tác nếu anh không ký xác nhận chấm dứt hợp đồng lao động với cô Lâm.”

“Cô ta muốn ép tôi?” Giọng anh trầm và lạnh.

“Có vẻ vậy. Cô Diệp nói… ‘Hoặc chọn danh dự công ty, hoặc chọn cô gái đó.’”

Trần Dịch Thâm cười khẽ, nhưng nụ cười không có chút ấm áp. “Tôi từng nghĩ mình hiểu Diệp Nhã Hinh, nhưng hóa ra cô ta không khác gì những kẻ còn lại. Dùng thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn.”

“Anh định làm gì?”

Anh xoay người lại, ánh mắt sắc lạnh. “Chống lại.”

“Nhưng nếu anh làm thế, hội đồng quản trị sẽ phản đối, cổ đông lớn có thể rút vốn—”

“Tôi không quan tâm.” Anh cắt ngang, giọng anh dứt khoát như thép. “Nếu để một người vô tội chịu oan vì bảo vệ hình ảnh giả dối, thì công ty này chẳng đáng tồn tại.”

Trợ lý nhìn anh, im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, anh nhận ra tổng giám đốc của mình không chỉ là một doanh nhân lạnh lùng – mà là một người đàn ông đang chiến đấu với chính trái tim mình.

Buổi chiều, phòng họp ban giám đốc chật kín. Không khí căng như dây đàn. Diệp Nhã Hinh ngồi bên ghế khách mời, dáng vẻ thanh nhã, nhưng đôi mắt lại ánh lên tia sắc lạnh.

“Dịch Thâm, tôi nghĩ chuyện này đã đi quá xa. Uy tín của anh và cả Trần Thị đều bị ảnh hưởng. Cô ta chỉ là một nhân viên nhỏ. Anh không thể vì một người như thế mà đánh đổi tất cả.”

Anh ngẩng lên, ánh mắt anh không còn kiềm chế. “Cô nói đúng. Cô ấy là nhân viên nhỏ – và chính vì thế, tôi càng phải bảo vệ cô ấy. Tôi không cho phép ai chà đạp danh dự của người khác vì mục đích cá nhân.”

“Anh đang ám chỉ tôi sao?” Diệp Nhã Hinh nhướng mày.

“Nếu cô không làm, thì chẳng ai có quyền giận cả.”

Không khí đặc quánh. Một cổ đông lên tiếng: “Tổng giám đốc, chúng tôi hiểu ý anh, nhưng công ty không thể chịu thêm tổn thất truyền thông. Nếu Diệp Thị rút vốn, Trần Thị sẽ mất hơn ba mươi phần trăm dự án chính.”

“Vậy để tôi chịu.”

“Anh không thể—”

“Tôi có thể.” Anh nhìn thẳng vào từng người trong phòng. “Tôi chịu trách nhiệm cho mọi quyết định của mình.”

Diệp Nhã Hinh cười khẩy. “Anh vẫn vậy. Cố chấp, tự phụ, và ngu ngốc vì tình.”

“Không.” Anh đáp chậm rãi, ánh mắt lạnh và kiên định. “Tôi chỉ chọn làm người trước khi làm tổng giám đốc.”

Cô ta siết chặt ly nước, môi mím lại, giọng nhỏ nhưng sắc hơn dao: “Anh sẽ hối hận.”

“Có thể,” anh nói, “nhưng tôi không sợ.”

Cuộc họp kết thúc trong im lặng nặng nề. Khi mọi người rời đi, anh đứng một mình giữa căn phòng, nhìn ánh chiều đỏ hắt lên sàn. Trong lòng anh là cảm giác vừa giải thoát, vừa đau nhói.

Anh biết, cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu. Và kẻ anh đang đối đầu không phải cổ đông, không phải truyền thông, mà là cả thế giới đang chống lại một niềm tin nhỏ bé mà anh chọn bảo vệ.

Tối đó, anh lái xe đến khu chung cư nhỏ ở ngoại ô. Trời vừa tắt nắng, những ngọn đèn đường hắt ánh vàng mờ lên con phố vắng. Anh dừng lại dưới tầng, ngước lên cửa sổ nơi cô sống – ánh đèn vẫn sáng. Anh cầm điện thoại, ngập ngừng một lúc rồi bấm gọi.

Cô bắt máy sau vài hồi chuông. Giọng cô yếu nhưng vẫn giữ sự bình tĩnh quen thuộc:

“Em nghe.”

“Anh ở dưới nhà.”

“Anh đến đây làm gì?”

“Đưa em một thứ.”

“Em không muốn gặp đâu.”

“Chỉ một phút thôi.”

Cô im lặng vài giây, rồi khẽ nói: “Được.”

Khi cánh cửa mở ra, anh thấy cô trong chiếc áo len mỏng, gương mặt nhợt nhạt vì mệt. Cô nhìn anh, ánh mắt vừa xa lạ vừa đau.

Anh đưa ra một tờ giấy. “Đây là bản sao thông báo từ hội đồng. Em không còn bị điều tra. Họ chính thức rút lại cáo buộc.”

Cô nhận lấy, nhìn hàng chữ lạnh lẽo trên giấy. “Cảm ơn anh.”

“Đừng nói cảm ơn.” Anh bước gần hơn, ánh mắt anh dịu lại. “Anh không thể để họ tổn thương em thêm.”

“Anh không cần làm thế. Họ sẽ quay sang chống anh.”

“Anh không quan tâm.”

Cô ngẩng lên, mắt rưng rưng. “Anh lúc nào cũng nói ‘không quan tâm’. Nhưng anh có biết, chính vì vậy mà em sợ không?”

“Sợ gì?”

“Sợ rằng một ngày nào đó, anh sẽ đánh mất tất cả chỉ vì em.”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi khẽ nói: “Nếu phải đánh mất để giữ lại một người đáng giữ, anh chấp nhận.”

Cô lắc đầu, nước mắt trào ra. “Anh đi đi. Em không muốn anh vì em mà chịu thêm điều gì nữa.”

“Không.” Anh khẽ chạm tay vào má cô, ngón tay run nhẹ. “Anh sẽ không đi đâu cả.”

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Giữa ánh đèn vàng mờ, hai người chỉ cách nhau một hơi thở. Nhưng thay vì ôm lấy nhau, họ cùng đứng yên – vì cả hai đều biết, tình yêu lúc này không còn là điều đơn giản, mà là khởi đầu của những mất mát mới.

Khi anh rời đi, cô đứng ở ngưỡng cửa, nhìn theo bóng xe khuất dần trong màn đêm. Trái tim cô vừa ấm vừa đau. Cô biết, mình không thể quay lại công ty ấy, nhưng cũng không thể quay lưng với người đàn ông đang liều lĩnh vì mình.

Bên ngoài, gió thổi qua những hàng cây, lạnh và mặn như hơi thở của định mệnh. Và ở tầng cao kia, ánh đèn văn phòng Trần Dịch Thâm vẫn sáng — như ngọn đèn lẻ loi chống chọi với cả bầu trời u tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×