Những ngày mùa thu trôi qua một cách yên bình, như thể thời gian ở làng quê này chậm lại, lặng lẽ như từng cơn gió mát thổi qua những đồi cỏ xanh rì. Lan đã quyết định ở lại, không chỉ vì bà ngoại, mà còn vì chính những cảm xúc mà cô dành cho nơi này, cho Nam, và cho cuộc sống đơn giản, đầy tình người mà cô đang dần cảm nhận được.
Ngày hôm đó, Lan đang làm việc trong vườn với bà ngoại thì có một chiếc xe ô tô dừng lại trước cửa. Bà ngoại ngẩng đầu lên, nhìn chiếc xe và khẽ nói:
"Chắc là người quen của cháu đến rồi."
Lan quay lại nhìn, thấy một người đàn ông bước xuống từ chiếc xe. Đó là một người mà cô không hề mong đợi – Huy, bạn cũ của cô từ thành phố. Anh ta bước nhanh vào sân, mỉm cười khi nhìn thấy Lan.
"Lan! Cuối cùng cũng tìm được cậu!" Huy nói, giọng vui vẻ nhưng có phần gượng gạo.
Lan đứng im, trong lòng không khỏi bối rối. Cô không ngờ rằng Huy lại tìm đến đây. Cô không còn liên lạc với anh từ khi cô quyết định rời thành phố. Anh là một trong những người bạn thân thiết nhất của cô, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy có một khoảng cách mơ hồ giữa họ.
"Chào Huy," Lan nói, giọng hơi ngập ngừng. "Không ngờ anh lại tìm đến đây."
Huy nhìn quanh, ánh mắt anh dừng lại một lúc ở cánh đồng lúa, rồi nhìn Lan với một nụ cười đầy lo lắng. "Mình lo cho cậu quá. Cậu bỏ lại tất cả mọi thứ ở thành phố để về đây sống sao?"
Lan cảm thấy những lời nói của Huy như một cú tát vào những quyết định mà cô đã làm trong suốt thời gian qua. Cô không muốn Huy hiểu sai về cuộc sống của mình, nhưng có lẽ, anh chỉ nhìn thấy bề ngoài mà thôi.
"Bây giờ mình rất ổn. Chỉ là… cuộc sống ở đây khiến mình cảm thấy an yên," Lan trả lời, cố gắng để giọng mình không lộ vẻ bất an.
Huy không nói gì, anh chỉ lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đá trước sân. "Mình hiểu. Nhưng cậu phải nhớ, mọi người ở thành phố đều lo cho cậu. Những cơ hội tốt vẫn đang chờ cậu. Cậu có thể quay lại bất cứ lúc nào."
Lan im lặng, mắt cô nhìn ra xa, nơi cánh đồng lúa trải dài. Lời nói của Huy khiến cô chợt nhớ lại những ngày tháng ở thành phố – những buổi sáng vội vã, những cuộc họp căng thẳng, những mối quan hệ mơ hồ và thiếu vắng sự chân thành. Cô đã chọn rời xa tất cả những thứ đó, và giờ đây, khi đứng trước Huy, cô nhận ra rằng mình không muốn quay lại.
Chưa kịp nói thêm gì, Nam bước vào sân, trên tay vẫn còn chiếc cuốc nhỏ từ công việc ngoài vườn. Anh dừng lại khi nhìn thấy Huy, ánh mắt có chút lạ lẫm nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
"Chào anh," Nam lên tiếng, rồi quay sang Lan, "Mình thấy có khách, chắc là bạn của Lan?"
Lan hơi ngượng ngùng, rồi gật đầu: "Đây là Huy, bạn cũ của mình ở thành phố."
Huy nhìn Nam, rồi nở một nụ cười xã giao. "Chào anh."
Không khí trở nên hơi ngượng ngùng, nhưng Nam vẫn giữ thái độ bình thản. Anh chỉ gật đầu và nói: "Nếu cần giúp đỡ gì, anh cứ nói."
Huy nhìn Nam một lúc rồi quay sang Lan. "Mình nghe nói công ty đang tuyển dụng nhiều vị trí. Nếu cậu muốn, mình có thể giúp đỡ, để cậu quay lại làm việc."
Lan cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Huy, nhưng điều đó lại khiến cô cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa họ. Mọi thứ ở thành phố đã trở nên quá quen thuộc, quá công thức, quá vội vàng. Nhưng ở đây, với Nam, với bà ngoại và cuộc sống đồng quê yên bình, cô bắt đầu thấy được những giá trị thực sự của cuộc sống. Cô không thể bỏ đi tất cả chỉ vì một lời mời quay lại thành phố.
"Không, cảm ơn anh," Lan nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Mình đã quyết định ở lại đây."
Huy ngạc nhiên, ánh mắt anh có chút thất vọng, nhưng rồi anh cũng gật đầu. "Nếu cậu chắc chắn như vậy, thì mình không thể làm gì hơn. Nhưng nhớ là nếu cần gì, cứ gọi cho mình."
Khi Huy ra về, Lan đứng lặng một lúc lâu trước cửa. Cô cảm thấy một sự nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cũng có chút lo lắng. Liệu cô có đúng khi quyết định ở lại nơi này? Liệu cuộc sống ở làng quê này có thể đáp ứng được tất cả những ước mơ và hy vọng mà cô còn giữ lại trong trái tim mình?
Nam đứng bên cạnh cô, lúc này mới lên tiếng: "Mình biết, quyết định này không dễ dàng. Nhưng cháu đã chọn đúng rồi, ở lại với những gì thực sự quan trọng."
Lan nhìn Nam, cảm nhận được sự ấm áp từ anh. Lúc này, cô biết rằng dù có bao nhiêu người ngoài kia, dù có bao nhiêu lời khuyên, thì chính Nam mới là người khiến cô cảm thấy mình thực sự tìm thấy nơi mình thuộc về.
Cô nắm tay Nam, mỉm cười. "Cảm ơn anh, vì đã luôn ở đây, bên cạnh mình."
Nam nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự chân thành. "Mình luôn ở đây, và sẽ mãi ở đây."
Và trong khoảnh khắc đó, Lan biết rằng, dù con đường phía trước có thể sẽ không dễ dàng, nhưng cô đã tìm được một ngọn lửa ấm áp trong lòng mình, một ngọn lửa không bao giờ tắt.
Chương 10 kết thúc tại đây. Những quyết định quan trọng đang dần được đưa ra, và Lan bắt đầu hiểu rõ hơn về lựa chọn của mình. Bạn nghĩ sao về bước ngoặt này trong câu chuyện?