tình yêu nông thôn

Chương 9: Cuộc Sống Mới Và Những Quyết Định Quan Trọng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu đã dần thay thế những ngày hè oi ả. Cây cối quanh làng bắt đầu chuyển màu, những chiếc lá vàng rơi lả tả trên mặt đất, tạo nên một tấm thảm mềm mại dưới bước chân. Lan cảm thấy trong lòng mình có điều gì đó thay đổi, như thể những làn gió thu mang theo những suy nghĩ mới mẻ, những quyết định quan trọng mà cô chưa từng dám nghĩ tới.

Cả tuần qua, Nam vẫn luôn xuất hiện trong cuộc sống của cô, luôn sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi cô cần. Anh không hề hỏi nhiều về quá khứ hay những ước mơ của cô, chỉ lặng lẽ ở đó, bên cạnh cô, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống này. Những cuộc trò chuyện của họ ngày càng nhiều, và mỗi lần ngồi bên nhau, Lan lại cảm thấy một sự gần gũi kỳ lạ, như thể họ đã quen biết từ lâu, chứ không phải chỉ mới bắt đầu.

Một chiều, khi Lan đang ngồi ở hiên nhà bà ngoại, nhìn những cánh đồng lúa xanh rì, Nam bước đến gần. Anh mỉm cười, đưa cho cô một bó hoa cúc dại mới hái từ ngoài vườn. "Cháu thích không?" anh hỏi, ánh mắt dịu dàng.

Lan nhận lấy bó hoa, cảm giác một niềm vui nhỏ trong lòng. "Cảm ơn anh, Nam. Hoa đẹp quá."

Nam ngồi xuống cạnh cô, im lặng một lúc, rồi khẽ lên tiếng: "Chắc cháu cũng đã suy nghĩ nhiều rồi, phải không?"

Lan quay sang nhìn anh, bất ngờ vì câu hỏi. Cô im lặng trong giây lát, rồi gật đầu: "Mình đã suy nghĩ rất nhiều. Về cuộc sống ở đây, về những gì mình muốn... về anh."

Nam nhìn cô, ánh mắt anh như muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng lại, chỉ mỉm cười. "Cuộc sống ở đây đơn giản, nhưng cũng có thể mang lại cho cháu rất nhiều điều. Nhưng cháu phải tự quyết định xem mình muốn gì, và nơi nào sẽ thực sự làm cháu hạnh phúc."

Câu nói của Nam như một lời gợi mở, khiến Lan cảm thấy mọi thứ trong lòng mình như đang vỡ ra. Cô đã quá mông lung trong suốt thời gian qua. Cô đã sợ hãi những thay đổi, sợ phải rời bỏ một cuộc sống quen thuộc, sợ rằng mình sẽ không tìm được thứ gì đó thực sự đúng đắn cho mình. Nhưng giờ đây, cô bắt đầu hiểu rằng hạnh phúc không phải là thứ có thể tìm thấy trong sự an toàn, mà là ở những lựa chọn dám đối diện với nỗi sợ.

"Nam," Lan bắt đầu, giọng cô có phần run rẩy, "Mình biết là mình có thể tìm thấy bình yên ở đây, nhưng cũng có lúc mình cảm thấy mình không thể bỏ lại tất cả những gì thuộc về thành phố... bạn bè, công việc, và cả những cơ hội nữa."

Nam lắng nghe, không cắt lời cô. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, như muốn cô nói hết nỗi lòng. "Mình hiểu. Nhưng có lẽ, hạnh phúc thật sự là khi cháu có thể chấp nhận những gì mình có ở đây. Đừng để những điều trong quá khứ níu kéo, mà quên mất hiện tại."

Lan hít một hơi thật sâu, đôi mắt cô nhìn ra xa, nơi những cánh đồng dường như trải dài vô tận. Một cảm giác vừa bối rối vừa nhẹ nhõm lấp đầy trong lòng cô. Từ khi cô về sống ở đây, mọi thứ đều rất khác biệt, nhưng cũng rất gần gũi. Cô có cảm giác mình đã tìm thấy một phần của mình trong cuộc sống này. Và có lẽ, chính Nam đã giúp cô nhận ra điều đó.

"Anh nghĩ rằng mình có thể sống ở đây lâu dài không?" Lan hỏi, lần này, câu hỏi không còn lấp lửng nữa. Cô muốn biết câu trả lời, vì nó sẽ giúp cô biết mình có thể bước tiếp như thế nào.

Nam im lặng một lúc lâu, rồi trả lời bằng một nụ cười nhẹ: "Nếu cháu muốn ở lại, mình sẽ luôn ở đây. Nếu cháu muốn trở lại thành phố, mình cũng sẽ tôn trọng quyết định của cháu."

Lan cảm thấy một sự ấm áp trong lòng. Dù anh không ép buộc cô phải lựa chọn, nhưng sự chân thành trong từng lời nói khiến cô nhận ra rằng, ở nơi này, cô có thể tìm thấy sự bình yên, sự chấp nhận và tình yêu mà cô luôn tìm kiếm.

Cả hai ngồi im lặng một lúc lâu, lắng nghe tiếng gió thổi qua từng chiếc lá. Lan cảm thấy như mình đã hiểu ra rất nhiều điều. Những cảm xúc mà cô dành cho Nam, những suy nghĩ về tương lai, và cả những điều chưa thể nói ra – tất cả đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cô.

Tối hôm đó, khi bầu trời đầy sao, Lan đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn vầng trăng sáng. Cô không còn bối rối nữa. Có thể, sự lựa chọn không phải là giữa thành phố và làng quê, mà là giữa những gì cô thực sự cần và những gì có thể khiến cô hạnh phúc. Và có lẽ, hạnh phúc thực sự sẽ đến từ những điều đơn giản, như những khoảnh khắc bên Nam, những buổi sáng làm việc cùng bà ngoại, và những giờ phút tĩnh lặng dưới bầu trời sao.

Lan cuối cùng hiểu rằng, đôi khi hạnh phúc không phải là một đích đến, mà là hành trình tìm kiếm. Và cô sẵn sàng tiếp bước trên hành trình ấy, cùng với Nam, trong một cuộc sống mới đầy hứa hẹn.


Chương 9 kết thúc tại đây. Cảm ơn bạn đã theo dõi hành trình của Lan và Nam. Những quyết định quan trọng dường như đã bắt đầu được đưa ra. Bạn có muốn tiếp tục theo dõi câu chuyện này không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.