Chương 7: Đòn Bảy Cuối Cùng và Lời Thú Nhận Giữa Bão Tố
Ánh đèn mờ ảo từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt tập trung của Lý An An. Cô đang phác thảo chiến lược cuối cùng, đòn quyết định có thể kết thúc cuộc chiến với Trần Hạo. Thẩm Dật Phong ngồi đối diện, im lặng theo dõi từng nét vẽ, từng con số nhảy múa trên bảng điện tử. Sự tĩnh lặng trong phòng làm việc của anh là sự tương phản rõ rệt với cơn bão đang gào thét bên ngoài T&D.
“Trần Hạo sẽ không chỉ đơn thuần chặn nguồn vốn,” An An bắt đầu, giọng cô điềm tĩnh nhưng chứa đầy sự chắc chắn. “Hắn ta đã đoán được chúng ta có thể tìm kiếm vốn đối ứng từ bên ngoài. Đòn tấn công của hắn sẽ là một cái bẫy kép: Hắn sẽ dùng quyền lực của mình trong Hội đồng để trì hoãn quyết định phê duyệt cuối cùng cho JX, đồng thời, hắn sẽ sử dụng thông tin nội bộ để tạo ra một cuộc khủng hoảng niềm tin trên thị trường.”
Dật Phong gật đầu, đặt cốc cà phê xuống. “Hắn sẽ làm rò rỉ thông tin sai lệch về khả năng thanh khoản của T&D, hoặc thậm chí là một vụ kiện tụng không có thật. Điều đó sẽ làm giá cổ phiếu lao dốc và khiến các đối tác ngân hàng lo sợ.”
“Chính xác,” An An nói. “Vì vậy, chúng ta không thể dựa vào ngân hàng truyền thống. Kế hoạch của tôi là một đòn bẩy phi truyền thống. Chúng ta cần một nhà đầu tư không quan tâm đến dao động thị trường ngắn hạn, một người có tầm nhìn xa hơn. Tôi đã liên lạc với Tập đoàn Thiên Hà. Họ là một quỹ đầu tư tư nhân khổng lồ, chuyên đầu tư vào các dự án công nghệ đột phá và không chịu sự chi phối của thị trường châu Á.”
Dật Phong nhíu mày. “Thiên Hà? Họ nổi tiếng là khó tính và gần như không thể tiếp cận. Hơn nữa, họ yêu cầu một phần lợi nhuận rất lớn, đôi khi lên đến 40-50%.”
“Họ đã đồng ý gặp chúng ta tại Singapore vào cuối tuần này,” An An đáp, nở một nụ cười tự tin. “Đó là lợi thế của tôi. Tôi có một lịch sử làm việc nhỏ với Giám đốc điều hành của họ khi tôi còn làm tư vấn độc lập. Tôi biết cách nói chuyện với họ. Chúng ta sẽ không đưa 40% lợi nhuận, nhưng chúng ta sẽ đề xuất một thỏa thuận độc quyền: T&D sẽ trở thành đối tác công nghệ độc quyền của Thiên Hà tại thị trường châu Á trong mười năm, đổi lại, họ cung cấp vốn hoàn toàn không thế chấp, không lãi suất, đủ để JX triển khai giai đoạn cuối và đối phó với bất kỳ cuộc khủng hoảng thanh khoản nào Trần Hạo có thể tạo ra.”
Dật Phong nhìn cô, sự ngưỡng mộ hiện rõ trong mắt anh. “Một thỏa thuận độc quyền với Thiên Hà. Nó không chỉ giải quyết vấn đề vốn mà còn tạo ra một lá chắn bảo vệ. Nếu Thiên Hà đứng sau chúng ta, Trần Hạo sẽ không dám tấn công công khai.”
“Đó là kế hoạch,” An An nói, đứng dậy. “Chúng ta có 48 giờ để chuẩn bị hồ sơ. Chúng ta phải bay ngay tối mai.”
Kế hoạch này đòi hỏi họ phải hoàn toàn tin tưởng và đồng bộ với nhau. Suốt hai ngày, căn Penthouse của Dật Phong trở thành tổng hành dinh bí mật. Họ làm việc liền mạch, không ngủ, chỉ sống bằng cà phê và sự adrenaline dâng trào.
Giữa đêm, khi An An đang cố gắng điều chỉnh mô hình tài chính phức tạp, cô gục xuống, sự mệt mỏi đã vượt quá giới hạn. Dật Phong, người đang sắp xếp lại các điều khoản pháp lý, nhận ra sự im lặng. Anh quay sang, thấy cô đã ngủ gục trên bàn phím, tóc xõa xuống che gần hết khuôn mặt.
Anh nhẹ nhàng tắt máy tính, cúi xuống bế cô lên. Cơ thể cô nhẹ nhàng và mềm mại trong vòng tay anh. Anh đưa cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường. Anh ngồi bên cạnh cô, vuốt ve mái tóc rối bời của cô.
“Em đã chiến đấu quá nhiều, An An,” anh thì thầm, không còn vẻ ngoài cứng rắn của Thẩm Dật Phong. Trong khoảnh khắc này, anh chỉ là một người đàn ông nhìn người phụ nữ anh yêu đang kiệt sức vì công việc của họ.
Anh ở lại đó, canh giữ giấc ngủ ngắn ngủi của cô. Anh biết rằng sự gắn bó này đã vượt qua hợp đồng từ lâu. Anh đã yêu cô, yêu sự thông minh, sự kiên cường và cả những vết thương mà cô đã mang. Nhưng anh vẫn sợ. Sợ rằng khi mọi thứ kết thúc, cô sẽ thực sự rời đi, sợ rằng mối quan hệ của họ được xây dựng trên bối cảnh của chiến tranh, và sẽ tan biến khi hòa bình trở lại.
Sáng hôm sau, khi họ lên máy bay riêng đến Singapore, Dật Phong đưa cho An An một chiếc nhẫn. Đó không phải là nhẫn đính hôn, mà là một chiếc nhẫn đơn giản, được chạm khắc hình ảnh một cánh phượng hoàng nhỏ.
“Đây là biểu tượng của T&D,” anh giải thích. “Phượng hoàng là biểu tượng của sự tái sinh và bất diệt. Đeo nó. Nó nhắc nhở em rằng em là một phần của tôi, và không ai có thể làm tổn thương em.”
An An nhìn chiếc nhẫn, nước mắt gần như muốn trào ra. Cô không cần lời thú nhận bằng lời. Cử chỉ này, sự quan tâm sâu sắc này đã nói lên tất cả. “Cảm ơn anh, Dật Phong.”
Chuyến đi đến Singapore thành công ngoài mong đợi. An An, với khả năng thuyết phục tuyệt vời và mô hình kinh doanh không thể chối cãi của mình, đã chinh phục được Tập đoàn Thiên Hà. Thỏa thuận được ký kết, đảm bảo nguồn vốn 500 triệu đô la cho JX và sự ổn định tài chính cho T&D.
Tuy nhiên, ngay khi họ vừa hạ cánh trở lại thành phố, Trần Hạo đã ra đòn.
Sáng hôm sau, thị trường tài chính chấn động. Một vụ kiện khẩn cấp được đệ trình lên tòa án, cáo buộc T&D vi phạm bản quyền công nghệ từ một công ty con cũ mà Trần Hạo đã bí mật mua lại. Vụ kiện này không chỉ yêu cầu bồi thường khổng lồ mà còn yêu cầu tạm dừng ngay lập tức dự án JX cho đến khi có phán quyết cuối cùng. Cùng lúc đó, các tờ báo lá cải, được tài trợ bởi Trần Hạo, đăng tải các bài viết ác ý về “mối quan hệ không minh bạch” giữa Dật Phong và An An, cáo buộc họ dùng tiền công quỹ để trả nợ cá nhân và che đậy những sai phạm cũ của cha An An.
Giá cổ phiếu T&D giảm mạnh, và các đối tác nhỏ bắt đầu hoang mang. Trần Hạo đã thành công trong việc tạo ra một cuộc khủng hoảng kép: pháp lý và truyền thông.
“Đồ khốn nạn!” Dật Phong đập bàn, sự bình tĩnh thường thấy của anh đã biến mất. “Hắn ta dùng vụ kiện giả này để câu giờ. Nếu JX bị tạm dừng, chúng ta sẽ mất đi lợi thế thị trường, và Thiên Hà có thể rút lui.”
An An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Không, Thiên Hà sẽ không rút lui. Chúng ta đã ký thỏa thuận. Họ đã cam kết. Vấn đề là tòa án và truyền thông. Chúng ta cần một cuộc họp Hội đồng Quản trị khẩn cấp để công bố thỏa thuận với Thiên Hà và dập tắt tin đồn.”
Cuộc họp Hội đồng Quản trị diễn ra vào buổi chiều. Trần Hạo, với vẻ ngoài tự mãn, đã ngồi sẵn ở vị trí của mình. Hắn ta bắt đầu cuộc họp bằng một nụ cười mỉa mai.
“Thưa các vị,” Trần Hạo nói, giọng hắn đầy kịch tính. “Tôi rất tiếc phải thông báo rằng T&D đang đứng trên bờ vực của một vụ bê bối pháp lý và tài chính. Dưới sự điều hành bốc đồng của Tổng giám đốc Thẩm Dật Phong và sự cố vấn đầy nghi vấn của cô Lý An An, chúng ta đang đối mặt với vụ kiện bản quyền nghiêm trọng nhất trong lịch sử công ty. Tôi đề nghị tạm thời đình chỉ dự án JX, và tệ hơn nữa, tạm thời đình chỉ quyền lực điều hành của Thẩm Dật Phong để bảo vệ lợi ích của cổ đông.”
Cả phòng họp trở nên hỗn loạn. Nhiều thành viên đã dao động, sợ hãi trước viễn cảnh bị kiện tụng và cổ phiếu giảm sâu.
Dật Phong đứng dậy, nhưng An An đặt tay lên cánh tay anh, ra hiệu cho anh im lặng. Cô bước lên phía trước, đối diện trực tiếp với Trần Hạo và cả Hội đồng.
“Thưa các vị,” An An nói, giọng cô vang vọng và dứt khoát. “Tôi xin phép được thay mặt Tổng giám đốc Thẩm Dật Phong đưa ra phản hồi chính thức cho những cáo buộc vô căn cứ này.”
Cô nhìn Trần Hạo, ánh mắt sắc như dao. “Về vụ kiện bản quyền, đó là một vụ kiện giả tạo, được dàn dựng bởi chính ông Trần Hạo. Công ty con cũ đó đã được mua lại bằng tiền của T&D dưới vỏ bọc của một công ty bình phong mà Trần Hạo điều khiển. Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng giao dịch và các văn bản nội bộ chứng minh mục đích thù địch của vụ kiện này. Chúng tôi sẽ đệ trình hồ sơ phản tố ngay lập tức. Đây không phải là khủng hoảng pháp lý, mà là sự phản bội của một thành viên Hội đồng.”
Trần Hạo cười khẩy. “Cô Lý, cô đang nói chuyện gì vậy? Cô có bằng chứng gì ngoài lời nói của mình? Tôi yêu cầu cô phải chứng minh nguồn vốn để T&D đối phó với những vụ kiện này. Chúng ta không có đủ thanh khoản dự phòng!”
“Chúng ta có,” An An tuyên bố, dứt khoát. Cô đặt một tập hồ sơ lên bàn, nó trượt đến ngay trước mặt Trần Hạo. “Đây là thỏa thuận hợp tác độc quyền và cung cấp vốn đầu tư 500 triệu đô la giữa T&D và Tập đoàn Thiên Hà. Nguồn vốn này được đảm bảo hoàn toàn, không cần thế chấp, và đã sẵn sàng được chuyển vào tài khoản của T&D ngay trong vòng 24 giờ. Thỏa thuận này biến T&D thành đối tác công nghệ độc quyền của Thiên Hà tại châu Á. Nó không chỉ ổn định thanh khoản, mà còn bảo vệ chúng ta khỏi bất kỳ sự thù địch nào.”
Cả phòng họp chìm trong im lặng. Thiên Hà là một cái tên không ai dám xem thường.
Dật Phong bước đến, đứng cạnh An An, đặt tay lên vai cô, một cử chỉ công khai thể hiện sự ủng hộ tuyệt đối. “Thỏa thuận này đã được ký kết. JX sẽ được triển khai đúng tiến độ, và chúng ta đã có nguồn tài trợ không thể bị can thiệp bởi bất kỳ thành viên Hội đồng nào, thưa ông Trần Hạo. Ông đã thất bại.”
Trần Hạo mặt tái mét. Hắn ta không bao giờ ngờ rằng T&D, dưới sự chỉ đạo của An An, lại có thể tiếp cận được Thiên Hà. Hắn ta đã bị đánh bại bằng chính đòn bẩy mà hắn ta nghĩ rằng mình đang nắm giữ.
Sau cuộc họp, Trần Hạo bị tước bỏ mọi quyền hạn và buộc phải từ chức. Bà Thẩm, sau khi chứng kiến sự quyết đoán và năng lực của An An đã đưa T&D thoát khỏi khủng hoảng lớn nhất, đã im lặng chấp nhận sự thật.
Khi chỉ còn lại An An và Dật Phong trong căn phòng họp trống rỗng, sự adrenaline của chiến thắng dần lắng xuống, nhường chỗ cho sự mệt mỏi và cảm xúc dâng trào.
“Chúng ta đã làm được, Dật Phong,” An An thì thầm, cô gần như không thể tin được.
Dật Phong quay lại, kéo cô vào lòng, lần này không phải là một cái ôm chiến lược. Đó là một cái ôm xiết chặt, chân thật, đầy đủ sự nhẹ nhõm và tình yêu.
“Không, An An,” anh sửa lời cô, giọng anh khàn đặc. “Em đã làm được. Em là đòn bẩy. Em là Thiên Hà của tôi.”
Anh buông cô ra, nhìn sâu vào đôi mắt cô. “Anh đã nói với em, anh là một chiến lược gia lạnh lùng, nhưng đó là một lời nói dối. Nụ hôn đó không phải là chiến lược. Sự lo lắng của anh khi em đổ trà lên tay không phải là diễn kịch. Và chiếc nhẫn này,” anh chỉ vào chiếc nhẫn Phượng Hoàng trên tay cô, “không phải chỉ là biểu tượng của công ty.”
“An An,” anh nói, gỡ bỏ tất cả rào cản phòng thủ cuối cùng. “Anh đã yêu em. Yêu sự mạnh mẽ, sự thông minh và sự kiên cường của em. Anh muốn em ở lại, không phải vì hợp đồng, không phải vì T&D, mà vì anh không thể tưởng tượng cuộc sống của mình không có em bên cạnh. Anh biết em sợ bị tổn thương, và anh đã làm tổn thương em bằng sự lạnh lùng của mình. Nhưng xin em, hãy cho anh cơ hội để chứng minh rằng anh sẽ là người bảo vệ cuối cùng của em.”
Nước mắt An An rơi xuống, không phải vì đau buồn, mà vì sự giải thoát của cảm xúc. Cô đã chiến đấu rất lâu với quá khứ, với những định kiến, và với chính trái tim mình.
“Em cũng yêu anh, Dật Phong,” cô thổn thức, ôm chặt lấy anh. “Em đã yêu anh từ rất lâu rồi. Em sợ. Sợ rằng em chỉ là một công cụ trong kế hoạch của anh. Sợ rằng khi mọi thứ kết thúc, anh sẽ buông tay em.”
Dật Phong lau nước mắt cho cô, sau đó hôn cô, một nụ hôn sâu lắng và đầy đủ tình yêu, khác biệt hoàn toàn với nụ hôn công khai tại Gala. Nụ hôn này là một lời hứa, một sự giao phó, một lời thú nhận rằng ngay cả những chiến lược gia lạnh lùng nhất cũng có thể bị chinh phục bởi tình yêu.
“Mọi chuyện đã kết thúc,” Dật Phong nói. “Trần Hạo đã đi. Bố em đã được minh oan. Và hợp đồng của chúng ta cũng đã kết thúc.” Anh cười nhẹ nhàng. “Giờ thì, chúng ta có thể bắt đầu một hợp đồng mới: Hợp đồng trọn đời. Em có đồng ý không, Lý An An?”
An An cười rạng rỡ, ôm chặt lấy người đàn ông cô yêu, người đã cùng cô vượt qua bão tố để tìm thấy bình yên. “Em đồng ý, Thẩm Dật Phong.”
Trận chiến kinh doanh đã kết thúc. Cuộc hành trình của tình yêu, mới chỉ bắt đầu.