tình yêu ở cấp độ chiến lược

Chương 6: Lưới Nhện Của Nghi Ngờ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự kiện tại Gala từ thiện đã thành công rực rỡ về mặt hình ảnh, nhưng nó chỉ là sự che đậy tạm thời cho những rạn nứt nội bộ. Hành động công khai của Thẩm Dật Phong đã làm Hội đồng Quản trị T&D dậy sóng. Họ không chấp nhận một Giám đốc điều hành có hành động bốc đồng, để cảm xúc cá nhân xen vào lợi ích công ty, và đặc biệt là việc công khai bảo vệ một người phụ nữ có quá khứ tai tiếng. Bà Thẩm, với tư cách là người nắm giữ cổ phần lớn và là mẹ của Dật Phong, đã nhanh chóng triệu tập một cuộc họp khẩn.

Cuộc họp diễn ra trong không khí căng thẳng tại phòng họp cao cấp nhất của T&D, nơi mà ánh sáng lạnh lẽo của đèn chùm pha lê phản chiếu sự cứng nhắc trên gương mặt của các thành viên Hội đồng. Lý An An ngồi bên cạnh Dật Phong, chiếc áo vest đen lịch sự che giấu sự lo lắng. Cô biết, đây là cơ hội cuối cùng để chứng minh giá trị của mình không chỉ bằng năng lực, mà còn bằng khả năng chịu đựng áp lực chính trị.

Bà Thẩm, với vẻ ngoài thanh lịch lạnh lùng, mở lời: “Dật Phong, hành động của con đêm qua là một sự xúc phạm đối với uy tín của T&D. Nó tạo ra sự phân tâm không cần thiết. Chúng ta không thể chấp nhận rủi ro này. Cô Lý An An, dù cô có tài năng đến đâu, quá khứ của cô vẫn là một gánh nặng. Chúng tôi đã quyết định, một cuộc điều tra nội bộ sẽ được tiến hành để xem xét các quyết định gần đây của cô, đặc biệt là liên quan đến dự án JX.”

Dật Phong lập tức phản đối, giọng anh sắc lạnh: “Điều tra? Các vị đang nghi ngờ năng lực của người phụ nữ đã giúp T&D tăng 15% thị phần trong hai quý? Các vị muốn điều tra cô ấy chỉ vì cô ấy đã bị tấn công cá nhân? Cô ấy là nạn nhân, thưa các vị. Trần Hạo đã cố gắng làm suy yếu chúng ta, và tôi đã chặn đứng hắn. Tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”

Một thành viên lão làng, ông Vương, lên tiếng: “Chúng tôi không nghi ngờ tình cảm của cậu, Dật Phong. Nhưng chúng tôi nghi ngờ tính khách quan và sự chuyên nghiệp của cậu. Một người phụ nữ có cha bị kết tội tham ô, đột nhiên trở thành người thân cận nhất của Tổng giám đốc, điều đó làm dấy lên nghi vấn về an ninh thông tin. Cô Lý, cô có thể giải thích về khoản tiền lớn mà cha cô đã tham ô đã đi đâu không? Và tại sao cô lại có thể trả hết nợ của ông ta một cách nhanh chóng như vậy?”

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào An An. Đây chính là điểm yếu mà Trần Hạo đã khai thác, và giờ đây, nó đang được sử dụng để chống lại cô từ bên trong.

An An giữ bình tĩnh, cô từ tốn đặt tập hồ sơ xuống bàn. “Thưa các vị, tôi hiểu sự lo lắng của các vị. Cha tôi đã bị kết tội. Tôi không phủ nhận. Nhưng tôi không phải ông ấy. Về khoản nợ, tôi đã kiếm được số tiền đó thông qua ba năm làm việc không ngừng nghỉ, từ việc tư vấn tài chính độc lập và đầu tư cá nhân. Tôi đã đưa ra tất cả các bảng kê khai thu nhập và giao dịch ngân hàng của mình cho phòng kế toán ngay khi tôi nhận lời làm việc cho T&D. Tôi không có gì để che giấu.”

Cô nhìn thẳng vào Bà Thẩm. “Về an ninh thông tin, tất cả các tài liệu dự án của tôi đều được mã hóa bằng thuật toán riêng. Tôi thề trên danh dự của mình, tôi chưa từng làm tổn hại đến lợi ích của T&D, và tôi cũng sẽ không bao giờ làm điều đó. Nếu các vị muốn điều tra, tôi hoàn toàn hợp tác. Nhưng tôi yêu cầu, cuộc điều tra phải được tiến hành công bằng và không ảnh hưởng đến tiến độ công việc của tôi. T&D không thể dừng lại chỉ vì sự nghi ngờ của Trần Hạo.”

Dật Phong xen vào, nắm tay An An dưới gầm bàn: “Chúng ta sẽ không dừng lại. Nếu Hội đồng Quản trị quyết định điều tra, tôi sẽ thuê một công ty kiểm toán độc lập quốc tế để xác minh tất cả các giao dịch của An An và T&D. Chúng ta sẽ làm rõ ràng mọi thứ. Nhưng nếu cuộc điều tra này làm chậm trễ dự án JX, tôi sẽ không ngần ngại xem xét lại vị trí của bất kỳ ai đang cản đường.”

Sự quyết liệt của Dật Phong đã làm Hội đồng Quản trị nhượng bộ. Họ đồng ý cho phép An An tiếp tục công việc, nhưng yêu cầu mọi quyết định quan trọng của cô đều phải được Dật Phong và một thành viên Hội đồng khác phê duyệt trong thời gian điều tra.

Rời khỏi phòng họp, An An cảm thấy kiệt sức. Cô đã chiến đấu suốt ba năm để thoát khỏi cái bóng của cha mình, và giờ đây, cái bóng đó lại quay lại đe dọa sự nghiệp của cô.

Dật Phong đưa cô về Penthouse. Không khí giữa họ vẫn căng thẳng sau nụ hôn công khai đêm qua. Đó là một nụ hôn của sự tuyên bố, không phải của tình yêu, nhưng nó đã để lại một dư vị khó phai mờ.

“Cô đã làm rất tốt,” Dật Phong nói, giọng anh trầm ấm hơn. “Cô giữ bình tĩnh và đưa ra lập luận sắc bén. Đó chính là lý do tôi cần cô. Không ai có thể công kích cô, vì cô là sự thật.”

An An quay lại, nhìn anh. “Nhưng anh thì sao, Dật Phong? Anh đã đặt mọi thứ vào rủi ro chỉ để bảo vệ tôi. Anh đã hôn tôi trước mặt tất cả mọi người. Anh đã biến chúng ta thành một cặp đôi, không chỉ trên giấy tờ mà còn trong tâm trí của cả thế giới.”

Anh nhún vai, nhưng ánh mắt anh lại rất chân thành. “Đó là một sự tính toán chiến lược. Tình cảm công khai là một lá chắn tốt nhất. Họ sẽ không tấn công người yêu của tôi vì sợ tôi sẽ trả đũa. Hơn nữa,” anh bước đến gần cô, “Nụ hôn đó là cần thiết. Cô đang run rẩy, An An. Nụ hôn đó là một lời nhắc nhở rằng cô không đơn độc.”

“Và nếu nó không chỉ là diễn kịch thì sao?” An An hỏi, cô không thể kìm nén được câu hỏi này.

Dật Phong im lặng một lúc, khoảng cách giữa họ thu hẹp lại. Anh nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô. “Nếu nó không chỉ là diễn kịch, thì mọi thứ sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Nhưng chúng ta đã đồng ý chỉ tập trung vào T&D. Đừng để cảm xúc làm mờ đi mục tiêu của cô, Lý An An. Tôi không phải là người tốt. Tôi là một chiến lược gia lạnh lùng.”

Anh tránh ánh mắt cô, rút tay lại, quay lưng đi về phía cửa sổ lớn. “Chúng ta phải tiếp tục kế hoạch. Tiếp theo là buổi phỏng vấn độc quyền cho tạp chí ‘Doanh Nhân Trẻ’. Chúng ta cần phải củng cố hình ảnh cặp đôi quyền lực, và cô cần phải nói về sự phục hồi sau khó khăn của mình.”

An An cảm thấy thất vọng, nhưng cô biết, anh đang cố gắng giữ lời hứa của mình. Anh là người giữ khoảng cách tốt nhất, ngay cả khi chính anh là người đã phá vỡ nó.

Trong những ngày tiếp theo, họ sống trong một vòng xoáy của sự giả dối ngọt ngào. Họ xuất hiện cùng nhau tại các sự kiện, trao nhau những ánh mắt tình tứ trước ống kính, và kể về “chuyện tình” của họ.

An An nhận thấy, Dật Phong đã thay đổi. Anh không còn lạnh lùng, xa cách như trước. Anh nhớ cô thích cà phê có sữa dừa thay vì sữa tươi; anh gửi cho cô những tin nhắn hỏi thăm giữa những cuộc họp căng thẳng; anh còn chủ động ở lại phòng làm việc của cô đến khuya để giúp cô chuẩn bị tài liệu. Tất cả đều rất tự nhiên, rất... thật.

Một đêm, khi họ đang cùng nhau làm việc trên chiếc bàn kính lớn, An An vô tình làm đổ cốc trà nóng lên tay mình. Dật Phong phản ứng nhanh hơn cả cô. Anh lập tức kéo cô vào phòng tắm, mở vòi nước lạnh, rửa tay cô.

“Sao cô bất cẩn thế?” anh lẩm bẩm, nhưng giọng anh đầy lo lắng. Anh lấy hộp sơ cứu, tự tay bôi thuốc mỡ chống bỏng lên vết đỏ trên tay cô. Khoảng cách gần gũi như vậy khiến hơi thở của cô trở nên gấp gáp.

“Đau không?” anh hỏi, ngước nhìn cô.

An An lắc đầu. “Không... không đau lắm. Cảm ơn anh.”

“Cô cần phải cẩn thận hơn,” anh nói, ánh mắt anh dừng lại trên tay cô lâu hơn mức cần thiết, sau đó di chuyển lên môi cô. Khoảnh khắc đó, sự căng thẳng của sự kìm nén gần như có thể chạm được.

An An biết, Dật Phong cũng đang đấu tranh với cảm xúc của mình. Nụ hôn đó đã mở ra một cánh cửa mà cả hai đều sợ bước qua.

“Dật Phong,” An An bắt đầu, giọng cô run rẩy. “Nếu như, sau khi mọi chuyện kết thúc, sau khi chúng ta đánh bại Trần Hạo và JX, anh vẫn muốn quay lại cuộc sống của mình, tôi hứa, tôi sẽ tôn trọng hợp đồng. Tôi sẽ rời đi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.”

Dật Phong buông tay cô ra, đứng thẳng dậy. Anh trở lại với vẻ ngoài lạnh lùng, chuyên nghiệp. “Cô đang nghĩ quá xa, An An. Chúng ta chưa kết thúc. Trần Hạo vẫn đang rình rập. Đừng suy nghĩ về chuyện ‘sau khi’. Tập trung vào ‘bây giờ’. Bây giờ, cô là Nữ hoàng của T&D, và cô là của tôi.”

Anh nói “của tôi” một cách mạnh mẽ và tuyệt đối, như một người tuyên bố chủ quyền, không phải như một đối tác kinh doanh.

Sự kiên quyết của Dật Phong càng làm An An bối rối. Cô muốn tin rằng đó là một chiến lược khác, một cách để giữ cô ở lại và làm việc. Nhưng trái tim cô lại mách bảo điều ngược lại.

Cuộc điều tra nội bộ của Hội đồng Quản trị kết thúc một tuần sau đó. Không có bằng chứng nào cho thấy An An có bất kỳ hành vi sai trái nào. Tất cả các giao dịch của cô đều minh bạch, và cô thực sự đã trả hết nợ của cha mình bằng thu nhập hợp pháp. Sự thật đã giải phóng cô, nhưng cũng làm cho vị thế của cô trở nên phức tạp hơn.

Bà Thẩm, bị áp lực từ công ty kiểm toán độc lập và thái độ kiên quyết của Dật Phong, buộc phải tuyên bố rằng An An hoàn toàn vô tội và sẽ được khôi phục tất cả các quyền hạn.

Tuy nhiên, trong một cuộc họp riêng, Bà Thẩm đã gặp An An. “Cô Lý,” bà nói, giọng nói không hề giấu giếm sự khinh thường. “Cô có thể vượt qua cuộc điều tra này, nhưng cô không thể thay đổi dòng máu của mình. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cô làm con dâu. Dật Phong chỉ đang lợi dụng cô để giải quyết khủng hoảng. Khi mọi chuyện kết thúc, cô phải rời đi. Đừng làm tổn thương con trai tôi.”

An An nhìn thẳng vào mắt Bà Thẩm, không hề run sợ. “Thưa Bà Thẩm, tôi không cần sự chấp nhận của bà để làm việc cho T&D, và tôi cũng không cần sự chấp nhận của bà để yêu Dật Phong. Nếu tôi rời đi, đó là vì tôi lựa chọn, không phải vì bà bắt buộc. Tôi sẽ không làm tổn thương Dật Phong, nhưng tôi cũng sẽ không để ai làm tổn thương tôi một lần nữa.”

Lời tuyên bố đó đã thay đổi mối quan hệ giữa An An và Dật Phong. Cô không còn chỉ là đối tác bị động; cô đã là một người phụ nữ mạnh mẽ, sẵn sàng chiến đấu không chỉ cho sự nghiệp mà còn cho trái tim mình.

Khi An An kể cho Dật Phong nghe về cuộc gặp mặt với Bà Thẩm, anh im lặng, ánh mắt anh xoáy sâu vào cô.

“Cô đã nói đúng,” anh thì thầm. “Cô không cần sự chấp nhận của ai. Nhưng cô cần sự chấp nhận của chính mình. Cô đã chiến đấu quá lâu rồi, An An.” Anh bước tới, kéo cô vào một cái ôm nhẹ nhàng, rất khác với những cử chỉ công khai của họ. Đó là một cái ôm chân thành của sự an ủi và thấu hiểu.

“Giờ thì,” Dật Phong nói, buông cô ra, “Chúng ta phải chuyển sự chú ý sang Trần Hạo. Hắn ta vừa bị Hội đồng Quản trị tước bỏ một số quyền lực. Hắn sẽ điên tiết lên và tấn công bất cứ lúc nào. Tôi cảm thấy hắn đang lên một kế hoạch cuối cùng.”

An An gật đầu. “Anh nói đúng. Hắn sẽ nhắm vào điểm yếu tài chính. Dự án JX đang ở giai đoạn cuối, chúng ta cần một đòn bẩy để kết thúc nó. Và tôi có một ý tưởng.”

Họ cùng nhau nhìn về phía chân trời, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh như một lời hứa về một tương lai tươi sáng và đầy rủi ro. Trận chiến lớn nhất của họ, cả về kinh doanh lẫn tình cảm, sắp sửa bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×