Cuộc sống sau lời cầu hôn không mang đến sự bình yên tuyệt đối, mà là một sự hỗn loạn ngọt ngào. Dật Phong và An An vẫn là những cỗ máy làm việc không ngừng nghỉ của T&D, nhưng giờ đây, mọi quyết định, mọi kế hoạch chiến lược đều được bàn luận trên nền của tình yêu và sự gắn kết. Căn penthouse sang trọng của Dật Phong trở thành nơi giao thoa giữa những cuộc họp căng thẳng và những bữa tối lãng mạn. Chiếc nhẫn Rồng Bảo Ngọc trên tay An An là lời nhắc nhở liên tục rằng cô không chỉ chiến đấu vì T&D, mà còn vì gia đình tương lai của mình.
Việc đầu tiên Dật Phong và An An cần giải quyết không phải là kinh doanh, mà là lễ cưới. Bà Thẩm, sau khi chính thức chấp nhận An An, đã biến mình thành một vị chỉ huy quân sự trong lĩnh vực tổ chức hôn lễ. Bà đòi hỏi mọi thứ phải hoàn hảo, tương xứng với vị thế của gia tộc Thẩm. Từ danh sách khách mời, địa điểm, đến từng chi tiết nhỏ nhất trong nghi thức đều được bà kiểm soát chặt chẽ.
“Ta muốn một hôn lễ thế kỷ,” Bà Thẩm tuyên bố trong một buổi họp mặt gia đình. “Nó không chỉ là hôn nhân của hai đứa, mà còn là sự kiện đánh dấu sự tái sinh của T&D. An An, cô phải giữ gìn sức khỏe. Việc chuẩn bị cứ để ta lo liệu, nhưng cô phải tham gia đầy đủ các buổi thử váy và duyệt thực đơn.”
An An thấy mình bị cuốn vào một vòng xoáy mới: vừa là Giám đốc Điều hành Phát triển Chiến lược, vừa là cô dâu tương lai. Sự căng thẳng leo thang, không phải vì bất đồng với Dật Phong, mà vì sự khác biệt về phong cách làm việc. Dật Phong là người cẩn trọng, tỉ mỉ, luôn muốn cân bằng mọi yếu tố. An An lại là người tốc độ, quyết liệt, muốn giải quyết mọi việc ngay lập tức.
Sự khác biệt này càng rõ nét hơn khi họ đối mặt với mục tiêu mới nhất của T&D: mở rộng thị trường sang châu Âu. Sau khi đạt được thỏa thuận với Thiên Hà, T&D có đủ vốn và sự bảo trợ để thực hiện bước nhảy vọt này. Tuy nhiên, thị trường châu Âu là một chiến trường hoàn toàn khác, nơi các ông lớn công nghệ toàn cầu đã chiếm giữ gần hết vị thế.
“Chúng ta không thể đi theo con đường truyền thống,” An An trình bày trong phòng họp chiến lược. “Việc thành lập chi nhánh từ con số không và cạnh tranh từng chút thị phần sẽ mất ít nhất năm năm, trong khi đối thủ của chúng ta sẽ nhanh chóng nhận ra mối đe dọa. Chúng ta cần một đòn tấn công bất ngờ, một cuộc đổ bộ toàn diện. Tôi đề xuất chúng ta mua lại Eos Tech, một công ty công nghệ Đức đang gặp khó khăn về quản lý, nhưng sở hữu bằng sáng chế cốt lõi trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo y tế.”
Dật Phong cau mày. “Eos Tech là một rủi ro lớn. Họ đang trên bờ vực phá sản, và họ có quá nhiều vấn đề pháp lý và nợ tồn đọng. Mua lại họ sẽ giống như mua lại một quả bom hẹn giờ. Chiến lược của anh là tiếp cận thị trường từ từ thông qua Thiên Hà, xây dựng một trung tâm dữ liệu nhỏ ở Ireland, và sau đó từ từ mở rộng.”
“Nhưng anh không thấy sao, Dật Phong?” An An phản bác, đứng dậy đi đến bảng trắng. “Chính vì họ là quả bom hẹn giờ nên giá mua lại mới rẻ, và chính vì họ có vấn đề quản lý nên chúng ta mới có cơ hội. Bằng sáng chế AI của họ là thứ mà JX cần để nhảy vọt lên đẳng cấp thế giới. Nếu chúng ta để lỡ, một đối thủ khác sẽ thâu tóm họ. Trong chiến tranh, phải chấp nhận rủi ro lớn để giành chiến thắng lớn.”
“Đây không phải là chiến tranh, An An, đây là kinh doanh,” Dật Phong đáp lại, giọng anh bắt đầu có chút căng thẳng. “Anh cần sự ổn định, không phải sự phiêu lưu. Chúng ta vừa thoát khỏi một cuộc khủng hoảng, anh không muốn đẩy T&D vào một cuộc khủng hoảng tài chính khác chỉ vì em muốn hành động nhanh chóng.”
Lời nói của Dật Phong, dù chỉ là về mặt chuyên môn, đã chạm vào sự nhạy cảm của An An. Cô cảm thấy anh đang ngầm chỉ trích sự liều lĩnh trong cô, cái tôi của người phụ nữ đã chiến đấu để giành lại vị thế của mình.
“Anh nghĩ em không đủ chín chắn sao?” An An hỏi, giọng cô lạnh lùng.
Dật Phong nhận ra mình đã nói quá lời. “Không, anh không có ý đó. Anh chỉ muốn em nhìn rõ ranh giới giữa sự táo bạo và sự mạo hiểm không cần thiết. Chúng ta là một đội, nhưng anh là Tổng giám đốc. Quyết định cuối cùng là của anh.”
Cuộc tranh luận kết thúc trong không khí nặng nề. Lần đầu tiên kể từ khi họ yêu nhau, một rào cản vô hình đã hình thành giữa họ. Tối hôm đó, sự căng thẳng kéo dài đến căn penthouse. Họ ăn tối trong im lặng. Dật Phong cố gắng xoa dịu bằng cách nói về việc chọn hoa cho lễ cưới, nhưng An An chỉ đáp lại bằng những câu trả lời ngắn gọn, lịch sự.
“Anh xin lỗi,” Dật Phong nói, đặt tay lên tay cô. “Anh không nên nói rằng quyết định cuối cùng là của anh. Anh tôn trọng tầm nhìn của em. Nhưng Eos Tech quá phức tạp.”
“Không sao, Dật Phong,” An An đáp, rút tay lại. “Anh nói đúng. Anh là Tổng giám đốc. Em sẽ chuẩn bị một kế hoạch chi tiết hơn, chứng minh rằng sự phức tạp đó nằm trong tầm kiểm soát của T&D.”
Dật Phong cảm thấy có điều gì đó không ổn. An An thường tranh luận đến cùng, nhưng lần này cô lại lùi bước một cách quá dễ dàng. Anh biết, cô đang giữ khoảng cách chuyên nghiệp với anh, nhưng điều đó đang giết chết sự gần gũi cá nhân của họ.
Vài ngày sau, Bà Thẩm, người luôn tinh ý, nhận thấy sự xa cách trong mắt An An. Bà gọi cô đến văn phòng riêng.
“Cô và Dật Phong có chuyện gì sao?” Bà Thẩm hỏi, không vòng vo.
An An do dự. “Chúng cháu có chút bất đồng về chiến lược châu Âu, thưa mẹ. Con muốn mua lại Eos Tech, anh ấy thì không. Anh ấy nghĩ con quá liều lĩnh.”
Bà Thẩm mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng đầy thâm thúy. “Con biết Dật Phong lớn lên như thế nào không? Nó luôn là người chịu trách nhiệm, luôn phải gánh vác T&D từ khi còn rất trẻ. Nó tin vào sự ổn định hơn bất kỳ ai khác. Nó đã từng mất mát rất nhiều, An An. Nó không sợ chiến đấu, nhưng nó sợ thất bại một lần nữa, đặc biệt là khi nó đã có quá nhiều thứ để mất.”
Bà Thẩm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ. “Con là cơn bão. Con là sự liều lĩnh mà T&D cần để trở thành số một. Nhưng con phải học cách tách biệt người đàn ông con yêu khỏi Tổng giám đốc của con. Trong phòng họp, hãy chiến đấu bằng dữ liệu và logic. Đừng để cảm xúc cá nhân xen vào. Và khi về nhà, đừng để những con số và rủi ro ngủ cùng con.”
Lời khuyên của Bà Thẩm là một sự khai sáng. An An nhận ra rằng sự tức giận của cô không phải vì Dật Phong sai, mà vì cô đã mang sự tự ti về quá khứ của mình vào phòng họp. Cô muốn chứng minh mình không chỉ là cô dâu nhà Thẩm, mà là một Giám đốc Điều hành xuất sắc.
An An dành cả đêm để nghiên cứu Eos Tech. Cô không chỉ xem xét các vấn đề của họ, mà còn đào sâu vào các điều khoản pháp lý xung quanh bằng sáng chế AI. Cô phát hiện ra một khe hở pháp lý lớn: Bằng sáng chế cốt lõi của Eos Tech sẽ hết hạn sớm hơn dự kiến nếu họ không đạt được một cột mốc phát triển cụ thể trong vòng sáu tháng tới, điều mà công ty đang trên đà phá sản không thể đạt được. Nếu T&D mua lại, họ có thể sử dụng quyền quản lý mới để đáp ứng cột mốc đó, hoặc tái đăng ký bằng sáng chế dưới tên T&D với chi phí thấp hơn nhiều so với việc phát triển từ đầu.
Sáng hôm sau, An An không đến văn phòng. Cô chờ Dật Phong ở penthouse, chuẩn bị một bữa sáng đơn giản. Cô mặc chiếc áo sơ mi của anh, thoải mái và giản dị.
“Em đã tìm ra cách để mua Eos Tech, Dật Phong,” cô nói, không phải với tư cách Giám đốc Điều hành, mà là người yêu anh.
Dật Phong nhìn cô, anh biết cô đã tìm ra điều gì đó quan trọng. Anh ngồi xuống, lắng nghe.
An An trình bày phát hiện của mình về khe hở pháp lý và kế hoạch giải cứu bằng sáng chế. Cô đã biến “quả bom hẹn giờ” thành một tài sản được định giá thấp.
“Đòn bẩy của chúng ta không phải là tiền, mà là thời gian,” An An kết luận. “Chúng ta đưa ra một đề nghị mua lại với giá thấp, cam kết thanh toán các khoản nợ tồn đọng để cứu họ khỏi phá sản, đổi lại là quyền kiểm soát ngay lập tức. Chúng ta chỉ cần sáu tháng để ổn định họ và đảm bảo bằng sáng chế.”
Dật Phong im lặng một lúc, sau đó anh mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ. “Anh đã sai khi đánh giá tầm nhìn của em. Anh đã quá cẩn trọng vì anh sợ mất em, An An. Anh sợ rằng sự mạo hiểm của em sẽ đẩy em vào rắc rối mà anh không thể giải quyết.”
“Anh sẽ không bao giờ mất em,” An An cam đoan, nắm lấy tay anh. “Nhưng anh phải tin tưởng vào khả năng chiến đấu của em. Chúng ta là Rồng và Phượng Hoàng, không phải là ông chủ và nhân viên. Chúng ta cùng bay.”
Dật Phong gật đầu. “Anh đồng ý với kế hoạch mua lại. Em sẽ là người dẫn đầu nhóm đàm phán, tận dụng tối đa lợi thế thời gian và pháp lý này. Anh sẽ lo liệu việc hậu cần, đảm bảo tài chính và sự ổn định của trụ sở chính để em có thể toàn tâm chiến đấu.”
Cuộc khủng hoảng nhỏ của họ đã được giải quyết, không phải bằng cách từ bỏ chiến lược, mà bằng cách tin tưởng vào sức mạnh của người kia. T&D ngay lập tức bắt tay vào kế hoạch thâu tóm Eos Tech. An An bay đến Frankfurt. Cuộc đàm phán kéo dài suốt hai tuần, căng thẳng và không khoan nhượng. Cô đã sử dụng tất cả kinh nghiệm, sự sắc bén và kiến thức pháp lý sâu rộng của mình để giành được lợi thế.
Cuối cùng, T&D đã thành công mua lại Eos Tech với một mức giá thấp hơn 40% so với giá trị thị trường ước tính của bằng sáng chế, đảm bảo sự hiện diện mạnh mẽ của T&D tại châu Âu và đưa Dự án JX lên một tầm cao mới.
Ngày An An trở về, Dật Phong đã đứng đợi cô ở sân bay. Anh không nói lời nào, chỉ ôm cô thật chặt. Đó là một cái ôm dài, chứa đựng tất cả sự nhớ nhung, sự nhẹ nhõm và niềm tự hào.
“Chào mừng Phượng Hoàng của anh trở về,” anh thì thầm vào tai cô. “Giờ thì, em đã thắng trận chiến lớn nhất trong sự nghiệp của mình. Đã đến lúc chúng ta bắt đầu chiến thắng lớn nhất trong cuộc đời: Lễ cưới của chúng ta.”
An An ngước nhìn anh, đôi mắt rạng ngời hạnh phúc. Họ đã chứng minh rằng họ có thể là một đội hoàn hảo trong công việc, và giờ đây, họ đã sẵn sàng để trở thành một gia đình. Cuộc đời họ, sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng cũng tìm thấy sự cân bằng: sự liều lĩnh của An An được sự ổn định của Dật Phong bảo vệ, và sự cẩn trọng của Dật Phong được sự táo bạo của An An thúc đẩy. Hợp đồng vĩnh cửu của họ đã bắt đầu bằng một chiến thắng kép, trong kinh doanh và trong tình yêu.