Dự Án Thử Nghiệm: Elysium
Giáo sư của tổ chức Epsilon giao cho các học viên một bài tập cuối cùng: thiết kế một khái niệm game hoàn toàn mới, sử dụng tất cả các nguyên lý tâm lý học đã học. Các học viên được chia thành các nhóm nhỏ, nhưng may mắn thay, Thiên An (Aura) và Đức Minh (Nexus) đã tìm cách làm việc cùng nhau, tách biệt khỏi sự chú ý của nhóm.
Họ quyết định đặt tên cho dự án bí mật này là "Elysium" (Thiên đường) – nơi những linh hồn được chọn có thể tìm thấy sự an nghỉ.
Thiên An mở lời: "Em muốn một game không có chiến đấu. Thay vào đó, người chơi chiến đấu với ký ức và hối tiếc của chính họ."
Đức Minh nhíu mày: "Không chiến đấu, không xung đột vật lý? Đó là một rủi ro lớn. Nhưng làm thế nào để tạo ra cơ chế gây nghiện và giữ chân người chơi? Cảm xúc không thể là một hệ thống game, Aura."
Thiên An mỉm cười, ánh mắt cô lấp lánh sự thách thức. "Đúng, nhưng sự mất mát có thể. Hãy để người chơi xây dựng một thế giới ảo từ những mảnh ký ức. Mỗi mảnh ký ức là một 'vật phẩm' có giá trị, và khi họ đạt đến đỉnh cao của thế giới đó, họ phải hy sinh vật phẩm quý giá nhất để 'chuyển sinh' sang cấp độ tiếp theo."
Đức Minh trầm ngâm. Ý tưởng này thật thiên tài: nó sử dụng tâm lý sở hữu (Ownership Bias) và tâm lý hối tiếc (Regret Aversion) để tạo ra sự gắn bó cảm xúc cực độ. Người chơi sẽ không sợ thất bại, họ sẽ sợ mất đi những thứ họ đã tự tay tạo ra.
Sức Mạnh Hợp Tác Tuyệt Đối
Đức Minh ngay lập tức lao vào việc xây dựng khuôn khổ logic cho Elysium.
Anh tạo ra một Hệ thống Ảnh hưởng Ngược (Reverse Influence System). Logic của anh là:
Người chơi càng gắn bó cảm xúc với một ký ức (vật phẩm), giá trị hệ thống của nó càng cao.
Việc hy sinh vật phẩm đó sẽ mở khóa một Cơ chế Hồi sinh (Rebirth Mechanism), nhưng đồng thời, nó sẽ giảm vĩnh viễn một chỉ số căn bản của người chơi (ví dụ: Tốc độ xây dựng, Khả năng hồi phục).
Để tồn tại ở cấp độ tiếp theo, người chơi phải tìm kiếm ký ức mới để bù đắp cho sự mất mát đó.
"Bằng cách này," Đức Minh giải thích, vẽ một sơ đồ phức tạp trên bảng trắng, "họ sẽ luôn phải chiến đấu với sự thiếu hụt. Họ sẽ luôn phải tìm kiếm và tạo ra giá trị mới, buộc họ phải gắn bó với thế giới này mãi mãi."
Thiên An nhìn bản sơ đồ của anh với lòng ngưỡng mộ tuyệt đối. Cô là người tạo ra linh hồn của game, còn anh là người tạo ra khuôn khổ không thể phá vỡ để giữ linh hồn đó lại. Sự kết hợp giữa cảm xúc của Thiên An và logic của Đức Minh tạo ra một sản phẩm hoàn hảo – một kiệt tác của thiết kế game.
Họ làm việc không ngừng nghỉ trong suốt ba ngày đêm, chỉ ngủ vài giờ. Trong quá trình đó, ranh giới giữa đồng nghiệp, bạn bè và người yêu đã hoàn toàn biến mất. Những cái chạm tay vô tình khi cùng chỉ vào một điểm trên màn hình, những cái nhìn đồng điệu khi giải quyết được một vấn đề khó, đã củng cố mối liên kết không thể phủ nhận giữa họ.
Lời Hứa Với Thiên Đường
Vào buổi tối cuối cùng, họ hoàn thành bản thuyết trình cho Elysium. Nó là một bản thiết kế game hoàn toàn đột phá, vượt xa mọi thứ đang có trên thị trường.
Thiên An quay sang Đức Minh, ánh mắt đầy nhiệt huyết. "Nexus, chúng ta phải làm game này. Bất kể chúng ta là ai, làm việc ở đâu, chúng ta phải hợp tác để biến Elysium thành hiện thực."
Đức Minh không do dự. "Aura, anh cũng nghĩ vậy. Đây là sản phẩm hoàn hảo. Anh chưa bao giờ thấy logic và cảm xúc hòa quyện đến mức này. Đây là phép thuật."
Anh nắm tay cô, sự tiếp xúc đầu tiên vượt ra ngoài công việc, đầy chân thành. "Chúng ta sẽ làm điều đó. Anh hứa. Dù thế nào đi nữa, chúng ta phải giữ liên lạc và cùng nhau xây dựng thiên đường này."
Họ trao nhau một nụ cười, một lời hứa, và một cái nắm tay chặt. Họ đã tìm thấy đối tác hoàn hảo, người hiểu rõ ý tưởng của họ hơn cả chính họ. Họ không biết rằng, ý tưởng tuyệt vời này sẽ sớm trở thành vũ khí trong cuộc chiến khốc liệt của hai công ty đối thủ.