Lời Thú Nhận Nửa Vời
Khóa học chuyên sâu của Epsilon kết thúc vào buổi chiều cuối cùng. Không khí trở nên nặng trĩu. Mọi người đều biết rằng họ đã trải qua một điều gì đó đặc biệt, và giờ đây họ phải trở về với thế giới thực đầy áp lực.
Thiên An (Aura) và Đức Minh (Nexus) ngồi bên nhau lần cuối, đối diện với cốc cà phê đã nguội lạnh. Họ biết rằng việc tiếp tục mối quan hệ này là rủi ro, nhưng việc chấm dứt nó lại là điều không thể chấp nhận.
Đức Minh lên tiếng trước, giọng anh trầm hơn. "Aura, anh không muốn mất liên lạc. Đây là tuần tuyệt vời nhất trong sự nghiệp của anh, và có lẽ là cả cuộc đời anh."
Thiên An nhìn vào mắt anh. "Em cũng vậy, Nexus. Em chưa bao giờ thấy ai biến cảm xúc của em thành một hệ thống logic vững chắc như anh. Chúng ta không thể để Elysium chỉ là một bản thiết kế trên giấy."
Họ đều hiểu rằng để biến dự án thành hiện thực, họ cần biết danh tính thật sự của nhau.
"Được rồi," Đức Minh nói, một tia nghiêm túc lóe lên trong mắt. "Anh không thể nói cho em biết anh làm việc ở đâu. Quy tắc của công ty anh rất nghiêm ngặt. Nhưng anh có thể cho em tên thật và email cá nhân."
Thiên An gật đầu. Cô cũng không dám tiết lộ công ty Thiên Phong, nơi nổi tiếng với việc theo dõi nhân viên cấp cao.
"Anh là Đức Minh," anh nói, "và đây là email cá nhân của anh."
"Em là Thiên An," cô đáp lại, trao cho anh email của mình. "Em hy vọng chúng ta có thể giữ liên lạc."
Họ đã trao đổi những mảnh ghép danh tính cần thiết cho một mối quan hệ cá nhân, nhưng cố tình giấu đi bộ áo giáp công việc của họ. Cả hai đều muốn tin rằng, chỉ cần họ không nhắc đến công ty, tình yêu sẽ có cơ hội tồn tại.
Lời Hứa Với "Thiên Đường"
Trước khi rời đi, họ dừng lại bên tấm bảng trắng, nơi bản phác thảo chi tiết của Elysium vẫn còn đó. Họ đã đặt tất cả tâm huyết và tài năng vào đó, và nhìn nó như nhìn một đứa con tinh thần.
"Chúng ta phải bảo vệ nó," Thiên An thì thầm, tay chạm nhẹ vào tên dự án.
Đức Minh đứng sát bên cô. "Chúng ta sẽ làm điều đó. Anh sẽ dành thời gian rảnh rỗi để phát triển khuôn khổ logic, và em sẽ tiếp tục xây dựng cốt truyện cảm xúc. Chúng ta không cần công ty nào cả. Chúng ta có nhau."
Anh đã nói ra một lời hứa táo bạo – tự mình xây dựng Elysium. Lời hứa này, vào thời điểm đó, là biểu tượng của sự tự do và tình yêu thuần khiết. Họ tin rằng nó sẽ là lối thoát khỏi sự cạnh tranh khốc liệt.
Họ không biết rằng, ý tưởng đột phá này lại chính là thứ mà cả Thiên Phong và Long Vũ đang săn lùng ráo riết.
Cái Chạm Tay Định Mệnh
Trước khi Epsilon yêu cầu họ lên đường, họ trao nhau một cái bắt tay cuối cùng, một cái chạm tay dài và đầy ý nghĩa.
Cái chạm tay đó không chỉ là lời từ biệt, mà là một sự xác nhận về tình yêu đang chớm nở và sự hợp tác không thể chối bỏ. Trong khoảnh khắc đó, họ cảm thấy một sự đồng điệu điện từ, một cảm giác rằng hai bộ óc, hai tâm hồn đã được thiết kế để thuộc về nhau.
Thiên An nhìn Đức Minh lần cuối, ghi nhớ hình dáng và ánh mắt của anh. Cô lên xe ô tô được sắp xếp riêng và rời khỏi khu vực.
Đức Minh đứng lại một lúc lâu, nhìn theo chiếc xe khuất dần trong sương mù. Anh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn gọi cô lại, muốn hỏi thêm về sự nghiệp của cô, muốn xác nhận rằng cô không phải là người đang làm việc cho đội ngũ thiết kế trải nghiệm tài năng đến đáng sợ của Thiên Phong. Nhưng anh đã kìm lại. Anh sợ hãi sự thật. Anh muốn giữ lấy Thiên An (Aura) của khóa học Epsilon, người không bị ràng buộc bởi bất kỳ chiến tuyến nào.
Họ đã mang theo cái tên Elysium như một bảo vật, không hề biết rằng nó là mồi lửa sẽ đốt cháy cả sự nghiệp và tình yêu của họ. Họ đã trao đổi danh tính thật, nhưng lại bước vào một mối quan hệ giả dối lớn nhất trong cuộc đời mình.